Hôm sau Thu Trì đúng giờ sinh học tỉnh dậy, việc cậu đầu tiên làm khi mở mắt ra chính là ôm đầu thống khổ.
"Thần Phật ơi, con thề từ nay sẽ không uống rượu nữa đâu." Thu Trì thấy đầu mình đau như búa bổ, gương mặt cậu tái mét vì cơn đau đầu.
Đột nhiên có một cánh tay vòng qua người cậu, kéo nhẹ một cái, đem cả người cậu lùi về phía sau, lưng đụng phải lòng ngực săn chắc.
"Cục cưng đừng ồn." Giọng Cố Triều khàn khàn, nửa tỉnh nửa mơ nói: "Ngủ thêm một chút nữa."
"Em đau đầu." Thu Trì lẩm bẩm nói.
Cố Triều nghe vây liền đưa tay lên giúp cậu mát xa huyệt thái dương, sau đó cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu, mê man nói: "Ngoan, không đau."
Kỹ năng của Cố Triều khá tốt, Thu Trì nằm một chút thì không còn thấy quá khó chịu nữa, cậu lười biếng nép vào lòng ngực hắn, nhưng cậu không làm biếng được bao lâu, cậu đã phải dậy, bởi vì hôm nay cậu có tiết sớm.
Hôm qua đã nghỉ rồi, hôm nay không thể nghỉ nữa đâu, nếu không thì thế nào cũng bị thầy Liễu quở trách một trận cho xem.
Nửa năm nữa là tốt nghiệp rồi, cậu không thể để hạnh kiểm bị đánh giá thấp được.
Ý chí học tập cháy bừng, nhưng cơ thể thì lại không dậy nổi, cậu đành nói: "Giúp em dậy, em phải đi học."
Lúc này Cố Triều đã tỉnh táo lại được một chút, hắn mở mắt, tay vẫn đang không ngừng giúp cậu mát xa, "Em mệt không, hay nghỉ thêm một ngày nữa."
Thu Trì lắc đầu: "Không được, hạnh kiểm cuối năm sẽ không tốt."
Cố Triều lúc này mới ngừng tay, hắn di chuyển xuống, vòng qua eo ôm lấy cậu, nói: "Nếu em lo chuyện đó thì anh có thể..."
Hắn còn chưa dứt câu thì Thu Trì đã nhéo eo hắn một cái, nói: "Không được cho em đi cửa sau! Em muốn đường hoàng đi cửa chính!"
Cố Triều chịu đau thở dài, Thu Trì rất nhanh đã hạ giọng nói: "Em đỡ rồi, mau giúp em dậy."
Lần trước cậu còn dữ dằn hơn thế này, tỉnh dậy liền nôn khan một trận đến tay chân bủn rủn, đầu óc quay cuồng, nhưng sau đó vẫn như bình thường, lần này chỉ nhức đầu thôi, đã là tốt lắm rồi.
Lười biếng là do giường êm quá không muốn dậy thôi.
Cố Triều lúc này đã ngồi dậy, hắn rời giường đứng dậy, sau đó cúi người ôm cậu lên, cười nói: "Cần anh giúp em làm vệ sinh buổi sáng luôn không?"
"Không cần.
Cảm ơn." Thu Trì lịch sự từ chối, đừng có hở tý là lại dụ dỗ đốt lửa chứ, "Mau thả em xuống."
Cố Triều không muốn thả người, bàn tay đỡ lấy eo cậu bóp nhẹ một cái, "Nhìn em không có sức tý nào nhỉ, để anh ôm em đi."
"Không cần đâu."
"Cần."
Cố Triều đáp xong liền rải bước, Thu Trì có hơi hầm hực, tự ý thế còn hỏi ý kiến người ta làm gì?
Gì chứ, việc làm thế nào để đậu hủ, Cố Triều có thể hạ bút thành văn luôn rồi.
Vào đến nhà vệ sinh, Cố Triều thả cậu xuống, hai người cùng làm vệ sinh cá nhân.Thu Trì đang cúi đầu đánh răng thì đột nhiên ngẩn lên, quay sang Cố Triều hỏi: "Hôm qua, em có làm chuyện gì kỳ cục không?"
Đột nhiên nhớ tới cảnh trong video lần trước, cậu hy vọng mình chưa làm chuyện gì đó quá đáng xấu hổ.
Lần trước bị quay cảnh mình khóc lóc ôm cột điện đã khiến cậu xấu hổ muốn đào hố chôn mình luôn rồi, may mà Cố Triều không nhắc tới, nếu không cậu cũng không biết phải giấu mặt vào đâu nữa.
Cố Triều nhìn cậu sau đó thản nhiên "À." một tiếng.
Biểu cảm của hắn khiến cậu sốt ruột, chẳng lẽ bản thân lại làm gì đó mất mặt rồi?
Cố Triều cười cười nói: "Hôm qua em rất thành thật."
"Hả?" Thu Trì mặc kệ miệng đầy bọt nhíu mày một cái.
"Em không ngừng ôm anh, hôn anh, còn khen anh đẹp trai." Cố Triều nói: "Còn câu dẫn anh, dụ dỗ anh làm em."
Thu Trì: "..."
Thu Trì bỗng chốc bị sốc tâm lý bởi chính mình, Cố Triều lại nói: "Không ngờ khi say em lại bạo gan thế, không những câu dẫn anh, còn đè anh xuống giường."
"Phải không?" Thu Trì cảm thấy mặt mũi mình sắp mất sạch rồi, cậu muốn bào chữa nhưng nghĩ đến việc ôm cột mình cũng đã làm rồi thì cái này có là gì đâu.
Cố Triều lại nói: "Lại còn không ngừng sàm sỡ anh."
"Được rồi, anh đừng nói nữa." Thu Trì súc miệng, trong lòng thì chết nhiều chút, lần này phải quyết tâm không uống rượu nữa.
Cố Triều cũng tranh thủ súc miệng thật nhanh, sau đó từ đằng sau ôm lấy cậu nói: "Nhưng vì em nói hôm nay phải đi học cho nên hôm qua anh phải nhịn lắm đấy.
Cuối tuần nhớ phải đền bù cho anh."
Đây mới là mục đích chính của anh chứ gì?
Thu Trì vẫn chết lặng trong tim, Cố Triều lại nói: "Nhưng mà anh không ngờ, thì ra bình thường em u mê anh như thế mà lại giấu, say rồi mới bộc lộ ra."
"Anh đừng nói nữa." Thu Trì đưa tay ôm mặt, tỏ vẻ không muốn nghe thêm nữa, mất mặt quá đi mất.
Cố Triều nhìn cậu như vậy, nhìn không được mà bật cười, hắn không trêu cậu nữa, hắn cúi đầu hôn xuống mái tóc của cậu, dỗ dành, "Ngoan, ra thay đồ rồi anh đưa em đi ăn sáng, rồi đưa em đến trường." Nói rồi liền ôm Thu Trì nhấc ra khỏi nhà vệ sinh.
Đứng trước tủ đồ quần áo, Thu Trì thở dài một hơi, thôi thì mất mắt cũng không lần một lần hai, thêm một lần nữa thì có là gì đâu.
Thu Trì lấy lại tinh thần, mở tủ đồ lấy quần áo thay.
Lúc mở tủ ra, Thu Trì lập tức sửng sốt, vội vàng nhìn Cố Triều đang thay áo ở bên cạnh, nói: "Quần áo của em đâu có nhiều như vậy? Anh mua thêm ư?"
"Ừ." Ngón tay hắn lướt qua những chiếc cà vạt đang được xếp gọn trên tủ, chọn một cái ưng ý rồi đeo lên, "Anh mua lúc đi công tác đấy, rất đẹp, rất hợp với dáng em."
Thu Trì tiếp tục hỏi: "Quần áo cũ của em đâu?"
Cố Triều đáp: "Đều cũ quá, anh đem vứt cả rồi."
"..." Thu Trì vẻ mặt muốn nói lại thôi, im lặng một cậu nói: "Lần sau anh đừng mua nữa, rất phí tiền."
Cậu mỗi ngày đều tiếp tục với màu