Nhìn thấy cô cười, anh cũng cười theo, nhẹ lòng nói: “ cuối cùng cũng đã cười rồi”.
Anh dựa lưng vào ghế nhìn cô, thuận miệng hỏi: “ có nhớ anh hay không”.
- “ Không nhớ”.
Lạc Hiểu Nhiên nghểnh cổ lên nói lớn vào mặt anh “ không nhớ người vô tâm như anh”.
Cô gái này… đúng là bị anh chiều hư rồi.
Bây giờ còn dám giận dỗi với anh.
Nhưng thật kỳ lạ, Hoắc Cao Lãng nhận ra mình không hề tức giận, nhất là khi nhìn vào khuôn mặt bướng bỉnh của cô.
Khuôn mặt nhỏ đang đỏ ửng đó, sao cứ khiến anh cảm thấy… cảm xúc dâng trào.
Anh cúi thấp đầu xuống.
Bên dưới hàng lông mày dài, đôi mắt như suối đen lặng lẽ nhìn cô, gần như muốn hút linh hồn cô vào đó.
Lạc Hiểu Nhiên vốn đang nghểnh cổ trợn mắt nhìn anh, tự nhiên anh ta áp sát như vậy, cơ thể cô bỗng run lên một cách vô thức, muốn lùi về phía sau.
Nhưng phía sau là cánh cửa đã đóng, hoàn toàn không có đường lui.
- “ Học ở đâu ra cái tính giận dỗi này”.
Anh cưng nựng má của cô, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô.
Giọng anh rất nhẹ, mỗi từ đều trầm tĩnh, và thu hút.
Còn anh và cô bây giờ, giống như hai thanh nam châm.
Tất cả bất mãn và tức giận trong mắt cô đều dần dần tan biến theo lời nói của anh, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào mắt anh mà không chớp mắt.
Ánh sáng trong mắt anh đều là sự chân thành…
Cô xấu hổ quay mặt đi, dường như không quen với cách anh nhìn cô như vậy.
Hoắc Cao Lãng khẽ cười, không trêu chọc cô nữa, không khí trong xe lúc này cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
- “ Hiểu Nhiên ra sau xe lấy giúp anh chai nước”.
Lạc Hiểu Nhiên cũng không nghĩ nhiều mở cửa định bước xuống xe, thì trong gương trước mặt cô hiện lên phía bên có một chai nước, cô liền thu cánh tay đóng cửa xe lại.
Nhìn thấy cô đóng cửa xe lại thì ngạc nhiên hỏi: “ sao không đi lấy, anh khát”.
- “ phía tay của anh chẳng phải đã có rồi sao.
Còn muốn em đi lấy gì nữa”.
Lạc Hiểu Nhiên trả lời.
Hoắc Cao Lãng nhìn theo hướng cô nói đúng thật là có chai nước, anh cũng không có biểu cảm gì ngắn gọn nói: “ không uống được”.
- “ tại sao lại không uống được.” Lạc Hiểu Nhiên nhất quyết không đi, hỏi anh cho bằng được.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô hơi nhíu mày, anh hạ cửa sổ xuống nhanh chóng ném chai nước ra ngoài, liền đóng cửa lại, nhìn Lạc Hiểu Nhiên đang trợn mắt nhìn anh: “ bây giờ đi lấy giúp anh được chưa”.
- “ Hoắc Cao Lãng”.
Lạc Hiểu Nhiên nghiến răng gọi tên anh.
- “ hửm, nhanh một chút anh khát rồi”.
- “ em không đi, anh khát thì tự đi mà lấy”.
Lạc Hiểu Nhiên nhất quyết ko đi.
- “ em chắc ăn là không đi”.
Hoắc Cao Lãng hỏi ngược lại cô một lần nữa.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu chắc nịt nhất quyết ngồi lì trên ghế.
Nhìn thái độ của cô khẽ cười, môi mỏng nhếch lên nụ cười nham hiểm, anh ghé sát vào tai cô, khoé môi mấp máy: “ nếu em không đi, anh liền muốn em ở chỗ này, mấy ngày qua em cũng biết anh nhịn sắp hư rồi.”.
Nói xong còn thừa cơ hội hôn nhẹ lên tai cô, khiến cô rùng mình rụt cổ lại.
Cô ngước mắt lên, những ngón tay trắng nõn chỉ thật mạnh vào chỗ tim anh, cười nhạo và nói: “ nói đến cùng mấy ngày qua không phải là anh nhớ em, mà anh chỉ nhớ muốn ngủ với em thôi đúng không”.
Đôi mắt của anh hơi tối lại, rồi đột nhiên vươn ra nắm lấy cằm của Lạc Hiểu Nhiên, ngón cái và ngón trỏ hơi dùng sức để cô ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt đẹp trai của anh tiến đến gần cô: “ anh không ngại nói cho em biết, đến cuối cùng đều chỉ muốn một mình em”.
Ngưng một chút anh nói tiếp: “ có đi không, không đi liền lập tức muốn em.
Em không tin thì có thể thử”.
Nhìn thái độ cương quyết của anh, Lạc Hiểu Nhiên lùi người về phía sau, né cằm ra khỏi tay anh, trước khi đi xuống lấy cho anh không quên nói lại một câu: “ đáng ghét”.
Hoắc Cao Lãng cười, dùng mắt ra hiệu cho cô nhanh đi, cô quay người đi xuống xe với thái độ không cam tâm, anh nhìn theo bóng lưng cô qua gương chiếu hậu đến khi thấy cô vừa đến gần anh liền nhấn nút mở cốp.
Ngay khi cô vừa đến, cốp xe từ từ được nâng lên, bên trong được kết đèn rất sáng, còn có một cái bánh kem, hoa hồng…
Lạc Hiểu Nhiên sững sờ che miệng.
Lúc này Hoắc Cao Lãng bước tới ôm ngang eo cô: “ có thích không?”.
Lạc