Lạc Hiểu Nhiên ném điện thoại sang một bên, vào phòng tắm sơ, rồi quyết định leo lên giường ngủ không để ý đến nữa, người ta thường nói mắt không thấy lòng không đau cô quyết định không nhìn tới.
Lên giường nằm trằn trọc một lúc cũng ngủ được, khi cô đang mơ màng ngủ, điện thoại đột nhiên reo lên, cuộc gọi đầu cô lười bắt máy cũng không thèm mở mắt mà nhấn nút tắt cuộc gọi.
Im lặng chưa được bao lâu điện thoại lại reo một lần nữa, lần này đợi khi chuông điện thoại gần hết cô mới buồn bực bắt máy: “ alo”.
Không biết bên kia nói gì cô mở to mắt ngồi bật dậy, liền buông điện thoại ra bước xuống giường, nhanh chóng đi ra khỏi phòng, cô khẽ mở cửa nhà, sau đó liền chạy nhanh ra ngoài bờ biển, gió biển giờ này rất lạnh cô cũng không quan tâm mặc thêm áo mà chạy ra.
Cuối cùng, cô cũng thấy, cô thấy được rồi, ở xa đằng kia có một chiếc xe hơi màu đen, một người đang ông hai tay đút vào túi quần đứng dựa lưng vào xe đang nhìn ra ngoài biển.
Cô đứng lại thở hổn hển, cô không vội đi lại mà chỉ đứng yên đó nhìn, cảm giác trong lòng cô lúc này không biết phải nói như thế nào, có nhớ, có mong chờ, nhưng cũng có tức giận.
Người đàn ông đằng kia cuối cùng cũng thấy cô, anh mỉm cười với cô, nhìn cô đứng ở đó không định đi đến anh vừa đi vừa nói: “ không vui khi anh đến à”.
Lạc Hiểu Nhiên hít sâu một hơi, cố nén nghẹn ngào, phía trước trở nên mờ ảo, cô vội chạy nhanh đến.
Người đàn ông kia thấy cô chạy đến thì lập tức đứng yên, dang rộng hai tay ra đón cô ôm chặt vào lòng.
Cảm giác nhớ nhung những ngày qua lúc này như được bù đắp anh siết chặt lấy cô, nhấc bổng cô lên một lúc mới thả xuống, anh hôn lên trán cô như thoả mãn, một tay anh ôm lấy eo cô, một tay anh ôm lấy đỉnh đầu cô xoa nhẹ, giọng nói trầm khàn vang lên: “ làm sao lại chạy nhanh như vậy, không cẩn thận té ngã thì phải làm sao”.
Lạc Hiểu Nhiên ở trong lòng ngực ấm áp, cảm giác chân thực này làm cô hoàn toàn ngây người, đầu óc cô trống rỗng, trong mắt cô dâng lên nước mắt, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, cô theo bản năng ôm chặt lấy anh, ôm chặt đến mức hai tay cô cũng trở nên trắng bệch như gương mặt cô.
- “ Hiểu Nhiên, làm sao vậy”.
Không nghe cô trả lời, anh quan tâm hỏi.
Hoắc Cao Lãng vội vàng muốn kéo cô ra, nhưng tay cô cứ siết chặt.
Anh thở dài, nhẹ xoa lưng cô, giọng nói nhẹ nhàng ở trên đỉnh đầu cô: “ Hiểu Nhiên, nói anh biết có chuyện gì, em làm sao vậy.”
Không nghe cô trả lời, anh cũng không gấp chỉ nhẹ nhàng xoa lưng cô, anh nhẹ hôn lên trán cô, anh vẫn duy trì nụ hôn ở đó không có ý định rời đi.
- “ anh sao có thể như vậy, nói đi liền đi, cũng không cho em một tin tức bình an, điện thoại của anh em gọi cũng không được.
anh có biết em sợ lắm không.
Hoắc Cao Lãng, anh bận đến mức chỉ nhắn cho em một tin nhắn cũng không được sao, Hoắc Cao Lãng em không yêu anh nữa”.
Lạc Hiểu Nhiên đẩy anh ra tức tối lên án, có trời mới biết năm ngày qua cô chờ anh, cô lo sợ biết chừng nào.
Hoắc Cao Lãng đưa tay ra sau giữ lấy đầu cô rồi hôn lên môi cô, chặn lại lời nói cô không yêu anh.
Lạc Hiểu Nhiên tròn mắt cứng người, không biết đặt tay vào đâu.
Đây không phải lần đầu tiên họ hôn nhau, lần nào cũng đột nhiên như thế, kì lạ như thế, khiến cô còn chẳng có sức chống cự.
Đầu lưỡi Hoắc Cao Lãng chạm vào môi cô, tay nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt cô: “ giận anh sao, Hiểu Nhiên không được nói không yêu anh nữa”.
Lạc Hiểu Nhiên mở miệng muốn nói, nhưng vừa mở miệng thì lưỡi anh nhanh chóng nhân cơ hội luồn vào, làm cho nụ hôn giữa họ càng thêm sâu.
Hơi thở cô rối loạn, đầu óc cô rối loạn, tất cả mọi thứ đều rối loạn.
“… Đừng mà…” Cô chống cự yếu ớt.
Hoắc Cao Lãng giữ chặt hai tay đang vung loạn xạ của cô, sau một lúc hôn cô thật sâu, anh mới từ từ dừng lại.
Anh hít sâu một hơi, sau đó cất giọng khàn khàn: “ để em lo lắng, anh hứa sau này sẽ không như vậy.
Hiểu Nhiên, anh yêu em”.
Ánh mắt Lạc Hiểu Nhiên bối rối, Hoắc Cao Lãng không cho cô cơ hội trốn tránh, một mực giữ lấy đầu cô, ép cô nhìn anh: “ Lạc Hiểu Nhiên, nhìn anh.
Anh ở đây rồi, chân chân thực thực ở trước mặt em rồi”.
Lạc Hiểu Nhiên ngây người, đôi mắt to long