Buổi tối, Hoắc Cao Lãng tìm ở đâu ra một chiếc xe đạp cũ, anh chở Lạc Hiểu Nhiên đi dạo.
Lạc Hiểu Nhiên ở phía sau ôm lấy eo anh: “ chiếc xe này ở đâu vậy.”
Hoắc Cao Lãng nhìn ở phía trước, hai chân chậm rãi đạp: “ của chú Trương”.
- “ hả, anh làm sao biết chú Trương”.
Lạc Hiểu Nhiên hỏi kinh ngạc.
- “ lúc em đi tâm tình cùng anh trai của em, chú ấy có sang nhà tìm bà.”
Lạc Hiểu Nhiên hơi nhăn mày phản bác: “ cái gì mà tâm tình, anh nói chuyện không dễ nghe chút nào”.
- “ haha”.
Hoắc Cao Lãng cười: “vậy nói thế nào là dễ nghe, em nói thử xem”.
- “ anh ấy chỉ muốn tạm biệt em”.
- “ tạm biệt cũng không cần phải đi xa như vậy, làm anh cứ tưởng em cùng cậu ta cao chạy xa bay”.
Nếu nói chuyện cũng có thể làm người ra tức chết thì Hoắc Cao Lãng đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất.
Lạc Hiểu Nhiên ngồi sau lưng anh tức giận cô nhéo vào eo anh nói: “ anh nói chuyện lý lẽ một chút”.
Cái nhéo eo của cô làm anh hơi nhăn mày: “ hôm nay còn biết cắn người nữa à, gan của em thật sự lớn rồi”
Lạc Hiểu Nhiên vểnh môi nói: “ anh còn ức hiếp em, em nhất định sẽ cắn chết anh.”
Trong đôi mắt đen của Đàm Dịch Khiêm thoáng qua phần đắc ý: “ chờ ngày em có cái gan đó thì đến tìm anh.
Anh lúc nào cũng nằm sẵn chờ em đến cắn chết anh”.
Nói đến đây giọng nói anh có phần mập mờ.
Phụt…” Lạc Hiểu Nhiên vừa nghe xong thiếu chút nữa bị sặc chết bởi chính nước miếng của mình.
Hoắc Cao Lãng dừng xe xoay người lại, hôn lên trán Lạc Hiểu Nhiên thêm một cái m rồi trầm giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe, “Vợ yêu à, anh đã sẵn sàng chờ em đến cắn anh rồi đây…”
Lạc Hiểu Nhiên vốn muốn mắng người đàn ông xấu tính này một trận, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui cô không nói được thành lời, cô càng không phải đối thủ của anh, cô ngước mắt lên nhìn anh: “em không nói với anh nữa.”.
Hoắc Cao Lãng mau lẹ hôn lên gò má Lạc Hiểu Nhiên một cái, ngay sau đó liền tiếp tục đạp xe.
Lạc Hiểu Nhiên dựa vào lưng, bình yên đón cơn gió biển nhè nhẹ thổi vào mặt, một lúc cô mới nói: “ Hoắc tổng của chúng ta đạp xe cũng rất dễ chịu”.
- “ thích không”.
Hoắc Cao Lãng hỏi.
- “ rất thích”.
Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười nói: “ em không ngờ là anh còn biết chạy xe đạp”.
Hoắc Cao Lãng giọng điệu không lạnh không nhạt nói: “ những lúc em vào thư phòng em nhìn cái gì trong đó”.
- “ anh”.
Lạc Hiểu Nhiên nhanh nhẹn trả lời: “ em chỉ vào đó những lúc tìm anh thôi, còn lại thì em không vào”.
Hoắc Cao Lãng vẫn chăm chú đạp xe giọng nói không hề có một chút cảm xúc hay phập phồng: “ anh từng là vận động viên đua xe đạp đấy”.
- “ xì, anh đừng có thấy em ngốc mà lừa em đấy.”
- “ không tin khi về nhà em có thể tự mình đi xem.
Lạc Hiểu Nhiên, anh không đáng tin tưởng như vậy sao”.
Lạc Hiểu Nhiên không trả lời, cô chỉ dựa vào lưng anh, một lúc mới lí nhí lên tiếng: “ chúng ta không tổ chức hôn lễ nhé”.
Éc…
Hoắc Cao Lãng thắng xe gấp lại, anh quay đầu nhìn Lạc Hiểu Nhiên: “ sao vậy”.
- “ em không muốn mình quá nổi bật, em chỉ muốn mỗi ngày đều cùng anh bình yên trải qua, được không anh”.
Hoắc Cao Lãng hít sâu một hơi, bất chấp tất cả mà nói với cô: “ anh không sợ phụ nữ thích hoa, đòi quà cáp, đòi hỏi một hôn lễ thật lớn.
Mà anh sợ nhất chính là phụ nữ không cần bất cứ thứ gì giống như em.
Là vì anh rất thích em, rất yêu em mà không biết lấy gì để có được tình cảm của em, để khiến em vui, em hạnh phúc khi ở bên anh”.
Lạc Hiểu Nhiên trở nên yếu đuối dựa vào lòng anh, cô nhìn xa xăm ngoài biển rồi khẽ nói rất nhỏ đến mức anh phải lắng tai nghe rất kĩ: “ Cao Lãng, thật ra em chưa bao giờ ổn trên cuộc đời này cả.
Em vẫn vậy, vẫn loay hoay trong đống tiêu cực, lo sợ của bản thân.
Em cũng không biết vì sao nữa, do bản thân em quá nhạy cảm hay do cuộc đời này quá khắt khe với em”.
- “ anh không cho em được cảm giác an toàn sao, Hiểu Nhiên”.
Hoắc Cao Lãng đau lòng hỏi cô.
Nghe vậy, Lạc Hiểu Nhiên cay đắng