Cả buổi sáng Lạc Hiểu Nhiên tươi cười suốt, mãi đến lúc gần đi cô mới đỏ mắt ôm lấy bà ngoại: “ con đi nhé, có việc liền gọi cho con, bà nhớ giữ gìn sức khoẻ”.
Bà ngoại vỗ vỗ vai Lạc Hiểu Nhiên: “ bà biết rồi, khi nào có thời gian rảnh thì về thăm bà, ngoan, không khóc, bà vẫn ở đây chờ con mà”.
Mặc dù, bà ngoại nói là vậy, nhưng cũng nghẹn theo Lạc Hiểu Nhiên.
Bà ngoại nắm tay Lạc Hiểu Nhiên: “ đi đi”.
Bà nắm tay Lạc Hiểu Nhiên dắt ra cửa, Hoắc Cao Lãng thì đi bên cạnh.
- “ Tiểu Lãng, cháu chăm sóc tốt đứa nhỏ này giúp bà được không”.
- “ dạ, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy”.
Ra tới cửa Hoắc Cao Lãng mới nói với bà: “ bà giữ gìn sức khoẻ nhé, không cần lo lắng cho Hiểu Nhiên nữa.”.
Bà ngoại gật đầu, sau đó đứng ở cửa nhìn hai người rời đi.
Ở trên xe, Lạc Hiểu Nhiên im lặng nhìn mưa, đã gần cuối thu, những cơn mưa to như trút nước làm tiết trời se lạnh, từng hạt mưa tí tách rơi bên ngoài cửa lại càng khuấy động lòng người bất an.
- “ em ngủ một lúc đi” Hoắc Cao Lãng tập trung lái xe chỉ hơi liếc nhìn cô rồi nói.
- “em không buồn ngủ”.
Hoắc Cao Lãng đưa tay nắm lấy bàn tay đang để trên đùi của cô đưa lên môi hôn rồi nói: “ trời bắt đầu vào thu rồi, lúc ra ngoài nhớ mặc thêm áo vào nhé”.
Bàn tay của cô lúc này rất lạnh, lạnh tới mức anh phải hà hơi vào rồi bao bọc bàn tay cô trong bàn tay anh để giữ ấm.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn từng động tác từng cử chỉ của anh, cô cảm động đến khoé miệng cong lên trong mắt thì ngập tràn nét hạnh phúc, cô nói: “ lúc nhỏ em thường nghe mọi người nói, người có bàn tay bàn chân lạnh thường rất cô đơn, không có ai thương”.
- “ anh thương em còn chưa đủ sao hả”.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô nhăn mày nói.
Lạc Hiểu Nhiên ghé mặt lại gần cười khanh khách nói: “ anh nói xem có đủ hay không”.
Nói xong còn không quên hôn lên má anh một cái.
Đúng là Lạc Hiểu Nhiên có gương mặt có thể hút hồn người khác.
Lúc này cô nở nụ cười càng giống thiếu nữ mười mấy tuổi làm người ta xốn xang.
Hoắc Cao Lãng hờ hững nói: “ nếu em còn cảm thấy chưa đủ, thì tối nay anh bù đắp cho đủ nhé”.
Lạc Hiểu Nhiên không dao động, phản bác: “ anh có thể đừng mở miệng là nhắc tới mấy chuyện đó được không.”
- “ Anh nhắc tới chuyện gì chứ”.
Hoắc Cao Lãng như không hiểu gì hỏi.
- “ mở miệng ngậm miệng đều chỉ nhắc đến chiếc giường”.
- “ anh nhắc đến bao giờ, là do em tự nghĩ thôi”.
Hoắc Cao Lãng cười cợt trêu chọc cô: “em nghĩ nhiều như vậy, không lẽ em mỗi ngày đều muốn cùng anh.”
Lạc Hiểu Nhiên lườm anh: “ em nghĩ vậy bao giờ chứ, anh đừng có