Lạc Hiểu Nhiên đi tới xe nhưng không có ý định bước lên xe, đứng yên đó nhìn vào trong xe.
Hoắc Cao Lãng thấy cô đứng yên không có ý định bước lên thì khẽ nhăn mài: “ sao không lên”.
Lạc Hiểu Nhiên thật tình không muốn gặp anh, cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh, giọng nói có chút khó chịu: “ không biết anh Hoắc có tìm nhầm người hay không?.
Tôi thấy tôi và anh không có gì để gặp nhau”.
Ánh mắt lãnh đạm của Hoắc Cao Lãng dừng lại trên khuôn mặt trắng hồng tinh xảo của cô, hờ hững nói: “ em nghĩ xem tôi có tìm nhầm hay không?”.
Lạc Hiểu Nhiên không nói gì, im lặng nhìn anh.
Thái độ của Hoắc Cao Lãng vốn lạnh lùng nhưng lúc này lại nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ ngả ngớn đáng ghét, anh nheo mắt lại, hứng thú hỏi: “ em muốn tôi xuống bế em lên đúng không?”.
Kiểu cách xem thường của anh khiến Lạc Hiểu Nhiên oán hận nghiến răng nghiến lợi nói: “ tôi không có gì để nói với anh”.
Dứt lời cô liền xoay người rời đi.
Nhìn cô rời đi, khoé miệng Hoắc Cao Lãng khẽ nhếch lên cười, mở cửa đích thân mình xuống xe.
- “ A”
Cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên, Lạc Hiểu Nhiên theo bản năng túm chặt cổ của anh.
Khoé miệng anh khẽ nhếch lên gian xảo: “ xem ra, ngay từ đâu em đã muốn tôi bế em lên xe”.
Lạc Hiểu Nhiên vội vàng nới lỏng cánh tay đang ôm cổ anh, tức tối nghiến răng nói: “ anh Hoắc, anh thả tôi xuống.”
- “ em gọi tôi là gì”.
Anh hỏi.
Lạc Hiểu Nhiên im lặng không nói.
Thấy cô không trả lời, anh cười ngả ngớn, anh kề mặt sát vào mặt cô, khàn giọng mê hoặc: “ em không nói cũng không sao, một lúc nữa thôi tôi sẽ cho em cam tâm tình nguyện gọi tên tôi”.
Anh bế Lạc Hiểu Nhiên một mạch đi về xe, cửa xe đã được tài xế mở sẵn, anh nhẹ nhàng đặt cô lên xe, chính mình cũng bước lên.
Chiếc xe nhanh chóng được chạy đi.
- “ anh muốn chở tôi đi đâu”.
Lúc này Lạc Hiểu Nhiên mới ý thức được mình đã lên xe của anh.
Cô chụp lấy tay nắm đi mở cửa nhưng cửa đã bị khoá lại.
Cô khó chịu lên tiếng: “ tôi muốn xuống xe”.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô bằng nữa con mắt, cười như không cười: “ em im lặng một chút”.
Anh đưa tay bấm nút trước mặt, trên xe liền xuất hiện một tấm kính chắn ngang tài xế.
Cô nhìn anh với ánh mắt khó chịu, vừa muốn nói gì đó thì anh đã đưa qua một tờ giấy, cô nhăn mài nhìn tờ giấy, nhìn sơ qua thấy dòng chữ hợp đồng tình nhân cô liền cắn thật chặt môi dưới, áp chế lửa giận trong đáy lòng xuống: “ đồ điên”.
Liền xé nát tờ giấy.
Hoắc Cao Lãng cũng không tức giận, chỉ rất tự nhiên dừng ánh mắt trên khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Lạc Hiểu Nhiên, thản nhiên nói: “ em xé đủ không, ở đây tôi còn rất nhiều”.
Anh chỉ vào sắp giấy cao được đặt trên bàn làm việc trong xe.
Lạc Hiểu Nhiên nắm chặt hai tay, quả thật rất muốn vung tay dạy dỗ người đàn ông trước mắt tự cho mình tài giỏi này một trận.
- “ anh Hoắc, rốt cuộc anh muốn cái gì ở tôi”.
Hoắc Cao Lãng như đoán trước được cô sẽ nói như vậy, ung dung gật đầu, khoé miệng nhếch lên: “ tôi muốn gì ý tứ của tôi nãy giờ rất rõ ràng, sinh viên đại học như em cố tình giả ngu hay ngốc”.
Lạc Hiểu Nhiên hít sâu một hơi cố gắng trấn áp bản thân mình, bình tĩnh nói: “ anh Hoắc, anh buông tha cho tôi được không?.
Điều kiện tốt như anh ngoài kia có rất nhiều người cam tâm nguyện ý ngồi vào cái vị trí tình nhân này”.
Hoắc Cao Lãng không suy nghĩ nhiều liền trả lời: “ nhưng những người đó không phải là em, người tôi muốn là em, Lạc Hiểu Nhiên”.
Nghe được chính miệng anh gọi đầy đủ tên mình, cô liền giật mình, chân tay luống cuống, liền nói lắp bắp: “ anh tại sao lại biết tên tôi”.
Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ thong thả chậm rãi lên tiếng: “ Lạc Hiểu Nhiên, hai mươi mốt tuổi, sinh viên năm ba chuyên ngành ngôn ngữ học, từ nhỏ đã ở cùng bà ngoại, hiện tại bà ngoại đang nằm ở bệnh viện thành phố D, vừa trải qua ca phẫu thuật tim”.
Anh ngưng lại sau đó nhìn sang cô: “ tôi nói có thiếu chỗ nào cần em bổ sung vào không?”.
Lạc Hiểu