Hít sâu một hơi, Lạc Hiểu Nhiên cảm thấy tức tối đến khó thở.
Cô trước giờ luôn nói với bản thân mọi chuyện đều có cách giải quyết không nên tức giận, nhưng từ lúc gặp anh đến bây giờ ngoài tức giận bản thân cô không thể làm gì khác.
Lạc Hiểu Nhiên do dự, nhưng vẫn phải khuất phục bởi vì cái bản hợp đồng đáng chết đó đã có chữ kí của cô, khốn kiếp hơn nếu không làm đúng hợp đồng phải bồi thường năm trăm triệu.
Cô lấy ở đâu ra.
Im lặng một lúc lâu cô vẫn lựa chọn mở miệng: “ tôi đồng ý, nhưng phải đợi một tháng nữa”.
- “ tại sao”.
- “ bà ngoại tôi nằm viện, tôi phải chăm sóc bà ấy”.
Hoắc Cao Lãng nghiêng người ánh mắt dừng trên khuôn mặt tinh xảo không tì vết của cô, khóe miệng thoáng hiện nở nụ cười hứng thú như có như không: “ theo như tôi biết thì bà ngoại em chỉ còn một cuộc kiểm tra vào tuần sau, nếu không có gì ngoài ý muốn có thể về nhà.
Em lấy đâu ra nhiều lý do như thế”.
Nhất thời cô không biết nói gì, rốt cuộc anh đã biết bao nhiêu chuyện về cô, cô chỉ muốn cách xa anh một chút sao lại khó đến như vậy.
Dù rằng người đàn ông trước mặt rất ưu tú, nhưng cô lại không có chút tình cảm nào với anh ta, rời mắt đi nhìn nơi khác, lạnh nhạt nói: “ anh rốt cuộc là muốn như thế nào?”.
Khóe miệng Hoắc Cao Lãng hiện lên ý cười, không hề báo trước đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm Lạc Hiểu Nhiên lên.
Cô né tránh, giương đôi mắt hung hăng nhìn anh: “ tôi lên xe không phải là để chịu đựng sự quấy rối cợt nhã của anh, anh tự trọng”.
Hoắc Cao Lãng thu tay lại, cười nhạt nói: “ em đâu cần phải căng thẳng như vậy, với lại….” Anh di chuyển ánh mắt khắp người cô, cuối cùng nhướng đôi mắt nhìn cô với vẻ sâu xa: “ cả cơ thể em chỗ nào tôi không thấy qua, tôi đâu cần tự trọng với em làm gì”.
Những lời anh vừa nói ra, ngay lập tức cả mặt Lạc Hiểu Nhiên đỏ bừng: “ anh… khốn kiếp”.
Hoắc Cao Lãng đưa một ngón tay lên môi, lắc đầu nhìn cô: “ tôi đã nói tôi không thích người phụ nữ của tôi mắng tôi, em quản tốt cái miệng mình”.
Lạc Hiểu Nhiên hít sâu ba hơi liên tục, lúc này mới nâng đôi mắt hơi ửng hồng lên nhìn người đàn ông trước mặt dường như không có chuyện gì xảy ra, nói lạnh nhạt: “ chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho phép dân chúng thắp đèn”.
Hoắc Cao Lãng nghe cô nói cũng không trả lời, anh thoáng nhìn ra ngoài xe, thấy ra gần tới bệnh viện của bà ngoại cô liền lạnh lùng ra lệnh: “ tôi cho em thời gian ba ngày sắp xếp ổn thoả, sau đó chủ động liên lạc với tôi.
Còn em cứ ngoan cố tôi không biết mình sẽ làm đến chuyện gì đâu”.
Lạc Hiểu Nhiên lùi người về phía sau cách xa anh một chút, cô khó tin nhìn vào gương mặt lạnh lùng hờ hững của anh: “ anh có thể đừng có tự ý sắp đặt người khác được không”.
- “ không được, tôi không sắp đặt ai cả, chỉ có riêng em”.
Anh nghiêng người sát lại gần cô, chậm rãi lên tiếng: “ từ bây giờ em tập làm quen với tính cách của tôi là vừa rồi”.
Lạc Hiểu Nhiên hoàn toàn không có một chút hứng thú nào với tính cách, ngụ ý, bất cứ thứ gì của anh, cô giận dữ tức giận, quay người đi xuống khỏi xe, một mạch đi về phía trước không quay đầu lại dù chỉ một cái.
Hoắc Cao Lãng nhìn theo bóng lưng cô mà đăm chiêu suy nghĩ một lúc sau nở nụ cười bất đắc dĩ, anh chưa từng nghĩ tới anh sẽ phải đi đến bước đường này, nhưng càng tiếp xúc với con thỏ nhỏ quật cường này anh càng cảm thấy hứng thú, cô càng muốn cách xa anh, anh càng muốn có được.
Nhìn bóng cô khuất vào trong bệnh viện, anh liền quay về bộ dạng lạnh lùng, cao ngạo, ra lệnh cho tài xế: “ đến công ty”.
Trong phòng bệnh