Lạc Hiểu Nhiên ở lại cũng chị Lưu đến khi quán bar bắt đầu náo nhiệt, cô mới rời khỏi đó.
Đã hơn bảy giờ tối, dãy phố dài với ánh đèn xanh đỏ vàng chớp nháy khắp nơi làm cô hoa mắt khiến cô không thấy được chiếc xe quen thuộc đã đậu gần quán bar.
Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh và dừng trước mặt tôi, phút chốc tài xế liền mở cửa bước xuống nghiêm túc nói.
- “ tiểu thư, ông chủ đã đợi cô trong xe”.
Vứa nói vừa mở cửa xe phía sau ra cho cô.
Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười gật đầu với tài xế, sau đó cô hơi cúi người ngồi vào trong, Hoắc Cao Lãng cũng đang ở trong xe.
Trên đùi anh đặt một chiếc laptop, bên cạnh chỗ ngồi còn có mấy sắp tài liệu, anh tập trung làm việc, chỉ đến khi tài xế bước lên xe anh mới nhàn nhạt lên tiếng: “ chạy xe”.
Chiếc xe chạy đi với tốc độ vừa phải, trên xe cũng im lặng, Hoắc Cao Lãng làm công việc của anh còn Lạc Hiểu Nhiên thì ngồi sát cửa tựa đầu vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Chỉ là cô nghĩ gì không ai biết, ánh mắt cô nhìn xa xăm rất buồn.
Cũng không biết Hoắc Cao Lãng đã đóng laptop lại từ lúc nào, mà hiện giờ lại đang nhìn cô, anh không biết được cô gái nhỏ này suy nghĩ cái gì, chỉ thấy gương mặt cô không vui, anh cau mày lên tiếng: “ em là đang cố tình trốn tránh tôi”.
Bất thình lình anh lên tiếng làm cô giật mình.
Lạc Hiểu Nhiên quay đầu lại, một lúc lâu không thể nói được gì, đột nhiên cảm thấy chột dạ, giống như bị phát hiện rồi, đúng là cô muốn trốn tránh anh.
- “ anh nghĩ xem”.
Lạc Hiểu Nhiên không hề né tránh mà thẳng thắng trả lời, cô ở bên cạnh anh đó là điều anh muốn chứ không phải cô muốn.
Hoắc Cao Lãng không nghĩ được con thỏ nhỏ này vẫn còn ngang bướng, anh ngã ra ghế thoáng cười nhẹ: “ một khi chưa có sự cho phép của tôi, em có chạy đến nơi nào đi chăng nữa thì cũng không thoát được tôi đâu”.
Giọng đầy nhẹ nhàng nhưng sâu xa lại là răng đe.
“ em nghĩ như thế nào nếu tôi đến thăm bà em”.
Lạc Hiểu Nhiên sửng sốt, sau đó liền miệng mắng mà không hề nhớ lời cảnh cáo trước kia của anh: “ khốn kiếp”.
Hoắc Cao Lãng kéo mạnh cô vào gần anh, không chần chừ gì mà hôn lên môi cô, sau đó liền cắn mạnh vào môi khiến cô đau đến nhăn mài.
- “ ưm..”
Lạc Hiểu Nhiên bị cắn đau đến nhăn mài, cô dùng tay đánh vào ngực và đẩy anh ra, nhưng anh quá cứng ngắt kèm chặt cô lại.
Lạc Hiểu Nhiên chỉ biết ngồi đó chịu trận, đến khi Hoắc Cao Lãng buông môi cô ra thì môi dưới đã bị anh cắn đến chảy máu.
Lạc Hiểu Nhiên dùng tay lau môi, rồi nhìn lại tay mình thấy máu, cô như nổi điên hét lên: “ anh làm cái gì vậy hả?.
Sao tự nhiên lại cắn tôi”.
Hoắc Cao Lãng lau khoé miệng của mình, ánh mắt giận dữ nhìn cô, môi dưới của cô hiện rõ dấu vết anh cắn: “ sau này còn mắng tôi thì không chỉ là như vậy thôi đâu”.
Lạc Hiểu Nhiên tức tối nhìn anh muốn cãi lại, nhưng cô lại cắn môi nhịn xuống, quay mặt đi chỗ khác không nhìn anh.
Nhìn Lạc Hiểu Nhiên như vậy Hoắc Cao Lãng cũng không có ý gì là dỗ dành, chỉ thuận tiện ôm lấy eo cô rất tự nhiên, khẽ nói: “ em ngoan một chút, về sau đừng ngu dại mà chống đối tôi”.
Ngưng một chút anh đưa ánh mắt sâu xa nhìn xuống chân của cô giọng điệu có chút cười cợt: “ buổi sáng như thế nào lại đi đến trường được, em đúng là cố chấp hơn tôi nghĩ”.
Lạc Hiểu Nhiên vẫn yên lặng, không có ý gì là muốn trả lời anh.
Cô không hiểu rốt cuộc cô đã làm gì mà khiến mình lâm vào cảnh ngộ thế này?
- “ sao không trả lời tôi”.
Hoắc Cao Lãng kề sát môi mình vào tai cô, môi mỏng khẽ mấp máy khiến cô lạnh sống lưng, vội nhích ra khỏi ra nhưng đã bị cánh tay cứng rắn của anh giữ chặt lại.
Anh mập mờ bên tai cô: “ hửh”.
Sau đó liền liếm nhẹ lên trên đó một cái khiến cô hoảng hốt hét lên.
- “ A”.
Sau đó liền lắp bắp trả lời: “ tôi….
Tôi đón xe”.
Hoắc Cao Lãng nhàn nhạt gật đầu, dùng giọng điệu ra lệnh không cho phép cô cãi lại: