Buổi tối tại phòng sách trong biệt thự.
Hoắc Cao Lãng đang xử lý công việc còn chưa làm xong ở công ty, sau khi ăn xong bữa tối cùng Lạc Hiểu Nhiên anh chưa từng đi vào phòng cô mà đã trực tiếp đến phòng sách giải quyết công việc, trên màn hình máy tính đang hiển thị dày đặc các con số, Hoắc Cao Lãng đang tập trung cao độ thì điện thoại đột nhiên reo lên anh chẳng cần nhìn xem là ai thản nhiên bắt máy.
- “ alo”.
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến tiếng ồn ào, Hoắc Cao Lãng đã biết người bên kia là ai, nét mặt anh đăm chiêu nhìn màn hình máy tính nhưng vẫn lạnh lùng nói: “ cậu là muốn chết đúng không?”.
Bên kia Mạc Lâm lập tức cười lớn: “ hôm nay cậu không đến tôi thấy không quen.
Có việc gì quan trọng mà làm cho Hoắc tổng giám đốc bỏ mấy em gái nhỏ ở đây một mình”.
Hoắc Cao Lãng nhíu lông mày:“ tôi đang làm việc cậu đừng có nói nhăng nói cuội nữa”.
Lạnh lùng trả lời xong liền cúp máy.
Hoắc Cao Lãng không xuất hiện Lạc Hiểu Nhiên cũng không thèm quan tâm, bởi vì sự xuất hiện của anh làm cô thêm khó chịu.
Lạc Hiểu Nhiên quay về phòng lập tức đi vào phòng tắm, vừa mở cửa bước vào cô nhìn sang phòng thay đồ đôi mắt cô kinh ngạc mở to, đây là cái gì, rất nhiều quần áo phụ nữ, cô không ngờ anh chỉ mới nói buổi sáng mà người của anh lại làm việc nhanh như vậy, căn phòng thay quần áo đã được sắp xếp lại mọi thứ chỉnh chu tươm tất, quần áo của anh được sắp một dọc, quần áo của phụ nữ cũng được sắp xếp ngay ngắn.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn mà lắc đầu ngao ngán, phải nói cái phòng thay quần áo này có thể mở được cả một trung tâm thương mại, người giàu đúng là lãng phí.
Cũng chẳng suy nghĩ nhiều Lạc Hiểu Nhiên đi tắm và mặc bộ quần áo sạch sẽ của mình mang đến, sau đó lấy sách lên sofa ngồi đọc một chút liền đi ngủ.
Hoắc Cao Lãng làm việc đến gần hai giờ sáng, mới ngã người ra sau ghế nhắm mắt lại, một lúc sau anh chợt mở mắt ra đứng dậy đi ra khỏi phòng đọc sách.
Đi về phòng ngủ, anh mở cửa bước vào thì thấy Lạc Hiểu Nhiên đang ngồi trên sofa dùng tay bóp nhẹ chân mình.
Anh hờ hững lên tiếng: “ làm sao giờ này vẫn chưa ngủ”.
Lạc Hiểu Nhiên vốn dĩ đã ngủ rồi, nhưng đang ngủ chân cô đau quá, do buổi sáng phải chạy bộ quá nhiều, cô đành xuống giường lấy dầu xoa bóp chân mình, cô không nghĩ là Hoắc Cao Lãng sẽ quay lại lúc này, nghe anh hỏi cô giật mình, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, cô không kịp suy nghĩ, chỉ thấy anh đi lại gần, sau đó ngồi xuống đồng thời kéo chân cô qua để lên đùi anh, anh dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp.
- “ đau chân à”.
Anh hỏi.
Cử chỉ này không những khiến Lạc Hiểu Nhiên sững lại, mà cô cũng cảm thấy kỳ quặc, thu hay không thu chân đều không xong…
Có vẻ như trước giờ anh đối với cô đều ép buộc, cho nên anh chủ động như vậy làm cô hơi hoảng.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn bàn tay cứng rắn của anh, nhẹ nhàng xoa chân với vừa phải, cô co chân lại, đẩy nhẹ tay anh ra: “ cám ơn, anh để tôi tự làm được rồi”.
Hoắc Cao Lãng ngước mắt lên nhìn cô, lạnh giọng ra lệnh: “em ngồi im đi”.
Lạc Hiểu Nhiên lập tức ngồi im, không phản kháng nữa, phải nói lực tay anh rất vừa đủ,không làm cô thấy đau, mà ngược lại rất dễ chịu.
- “ buổi sáng đi bao lâu mới đón được xe”.
Hoắc Cao Lãng vừa xoa chân vừa hỏi cô.
- “ à, tầm hai mươi phút”.
- “ tính ra chân em cũng chạy nhanh đấy” Hoắc Cao Lãng cười lạnh châm chọc.
Lạc Hiểu Nhiên nghe anh nói vậy thì nhìn anh: “ anh có ý gì”.
- “ ý trên mặt chữ”.
Hoắc Cao Lãng không xoa chân cô nữa mà nhìn chăm chú vào mặt cô.
- “ tôi đi ngủ”.
Lạc Hiểu Nhiên không muốn nói chuyện với anh nữa, người đàn ông chết tiệt này hết ép buộc thì lại giễu cợt cô.
Lạc Hiểu Nhiên vừa đứng dậy liền bị Hoắc Cao Lãng nắm tay kéo xuống