Lạc Hiểu Nhiên vừa từ tolet ra Lưu Hiểu cũng không chần chứ gì mà ngồi thêm lập tức đứng dậy lịch sự nói: “ cũng không còn sớm nữa, chúng tôi xin phép về trước, cám ơn anh Thẩm đã chiêu đãi”.
Nói xong cô liền đi tới gặp Lạc Hiểu Nhiên.
Thấy Lưu Hiểu đi về phía mình Lạc Hiểu Nhiên hỏi: “ làm sao vậy”.
Lưu Hiểu thoải mái trả lời: “ xong rồi, mình đi về”.
Lạc Hiểu Nhiên lập tức gật đầu, thật đúng ý của cô, người đàn ông vừa rồi cô không có một chút thiện cảm nào, nếu không phải vì giữ mặt mũi cho Lưu Hiểu cô cũng chẳng cần phải ngồi chịu đựng anh ta.
Hai người vừa ra tới cửa, Thẩm Minh đã đuổi theo anh ta chụp lấy tay Lạc Hiểu Nhiên: “ cô Lạc, cô có thể cho tôi cách liên lạc với cô được không”.
Lạc HIểu Nhiên cụp mắt, nhìn bàn tay to đang nắm cổ tay mình, đôi mắt ánh tia lạnh lùng không vui, lúc này cũng chẳng cần giữ mặt mũi cho Lưu Hiểu nữa bởi vì Lưu hiểu cũng giống như cô hoàn toàn không có chút cảm tình nào với người đàn ông này.
- “ Thẩm Minh anh buông ta ra”.
Lạc Hiểu Nhiên chưa kịp nói gì, thì Lưu Hiểu đã lập tức xông lên.
Thẩm Minh chẳng thèm để ý Lưu Hiểu mà chăm chú nhìn Lạc Hiểu Nhiên.
Lạc Hiểu Nhiên khẽ cử động tay, thẳng thừng kéo tay ra khỏi, miệng lạnh lùng nói: “ xin lỗi, không biết anh Thẩm có nhận nhầm người hay không? Người anh xem mắt là Lưu Hiểu không phải là tôi”.
Thẩm Minh bước tới định nắm tay cô lần nữa, nhưng cô đã tránh đi: “ anh Thẩm, ở đây là chốn đông người, xin anh tự trọng”.
Lúc này Thẩm Minh đã xấu hổ đến xanh mặt, đành rút tay lại, miệng cười ngượng nói: “ à xin lỗi, tôi thất lễ rồi, tạm biệt”.
Dứt lời anh ta liền quay người đi không ở thêm một giây nào nữa.
Cả cuộc đối thoại xảy ra ngoài đây Mạc Lâm và David đều chứng kiến được.
- “ có cá tính, cô gái nhỏ này thật làm tôi mở mang tầm mắt”.
Mạc Lâm vui vẻ nói.
David ngồi ở bên chỉ gật đầu không nói gì, nhưng trong lòng đã có cảm nhận rất tốt về cô gái nhỏ này.
Vừa ra khỏi nhà hàng, Lưu Hiểu liền xin lỗi cô: “ Hiểu Nhiên cho mình xin lỗi, đã gây phiền phức cho cậu rồi.”
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu: “ xin lỗi cái gì chứ, cũng không có gì xảy ra”.
Cô nghiêm khắc nhìn Lưu Hiểu: “ cậu đó về sau đừng đồng ý đi những buổi xem mắt này nữa.
Lỡ gặp người xấu thì phải làm sao.”
- “ mình biết rồi, mình xin lỗi, mình cũng không nghĩ hắn ta lại đáng ghét như vậy”.
Cô ấy liền lẩm bẩm: “ người ta cũng muốn có đối tượng để hẹn hò”.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn Lưu Hiểu chỉ biết thở dài, đáy mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Lên xe buýt cô và Lưu Hiểu hai người đến hai trạm khác nhau, Lưu Hiểu thì về nhà xuống trước cô.
Còn cô thì đi thẳng đến quán bar của chị Lưu, nhìn thấy cô tới chị Lưu hơi ngạc nhiên.
- “ em đến đây làm gì”.
- “ đến thăm chị”.
Chị Lưu lập tức cười liền tránh đường cho cô đi vào phòng.
Lạc Hiểu Nhiên cũng không dài dòng nữa vừa vào phòng lập tức vào vấn đề.
- “ Em nói với Hiểu Hiểu là em dọn đến đây ở với chị rồi”.
- “ ừm, chị biết rồi.
Hôm qua nó có gọi cho chị, chị đã nói em dọn đến đây rồi”.
- “ chị, không lẽ mình cứ giấu cậu ấy sao.
Em cảm thấy rất ấy náy với cậu ấy”.
Chị Lưu gật đầu: “ không giấu thì em có chịu đựng nỗi rắc rối con bé đó mang đến không? Đợi đến lúc thích hợp chị sẽ nói giúp em.
Tính cách nó chị hiểu rất rõ”.
Lạc Hiểu Nhiên đành thở dài gật đầu.
- “ nói về em một chút xem ở đó có ổn không”.
Chị Lưu hỏi thăm tình hình của cô.
Nghe đến vấn đề này Lạc Hiểu Nhiên nói qua loa một chút: “ cũng ổn, anh ấy không quản thúc việc đi lại của em, nhưng nhất định em phải về nhà trước anh ấy, còn lại mọi thứ đều ổn”.
Chị Lưu cầm tay Lạc Hiểu Nhiên nhẹ nhàng khuyên: “ Hiểu Nhiên, em và cậu ta là người của hai thế giới, chị biết ngay từ đầu em không có ý gì muốn gần cậu ta, nhưng chị không biết sau này sẽ như thế nào.
Chị chỉ mong nếu có thể em đừng để mình rơi vào ngõ cụt.
Em hiểu không, đến cuối cùng người đau khổ cũng chỉ có em”.
Lạc Hiểu Nhiên hiểu ý chị Lưu nói, cô rất cảm kích tấm