Đầu phố vừa lên đèn, một chiếc Rolls-Royce màu đen phiên bản giới hạn chầm chầm chạy vào cánh cổng lớn của căn biệt thự uy nga lộng lẫy.
Trên xe Hoắc Cao Lãng nhắm mắt tựa ra ghế, mặc dù xe đã dừng lại nhưng anh vẫn không có ý định muốn đi xuống.
Trợ lý của anh lên tiếng nói: “ chủ tịch đã đến nơi rồi”.
Lúc này, Hoắc Cao Lãng mới từ từ mở mắt ra, nhìn vào bên trong: “ Giang Kiêu cậu định nghĩa như thế nào là gia đình”.
Giang Kiêu nhìn gương chiếu hậu khẽ cười vì câu hỏi của anh: “ tôi cũng giống như cậu, gia đình là cái quái quỷ gì tôi làm sao biết được”.
Giang Kiêu là trợ lý cũng là bạn của Hoắc Cao Lãng.
Hoắc Cao Lãng nhìn vào gương chiếu hậu đối mắt với Giang Kiêu khẽ cười: “ cậu về trước đi, xong việc tôi tự lái xe về”.
Giang Kiêu gật đầu mở cửa định xuống xe nhưng nhớ đến gì đó lập tức đóng cửa xe lại quay đầu tò mò nhìn Hoắc Cao Lãng hỏi: “ tiểu bạch thỏ của cậu như thế nào rồi, tôi thật tò mò không biết hình dáng cô ấy như thế nào mà lại khiến cậu đứng ngồi không yên.
Không còn Hoắc Cao Lãng mà tôi biết”.
Hoắc Cao Lãng nhướng mày lạnh lùng nhìn người đàn ông đang tò mò phía trên: “ cậu không muốn đi về, vậy là muốn ở đây ngồi đợi tôi”.
Giang Kiêu hiếm khi có cơ hội được về sớm nghe anh cảnh cáo liền xì miệng một cái cạnh khoé nói: “ cậu không thể nói chuyện giống người quá ba câu à”.
Dứt lời liền mở cửa xuống xe nhanh chóng rời khỏi khuôn viện căn biệt thự đó.
Hoắc Cao Lãng nhìn vào căn biệt thự đang sáng đèn, bên trong thỉnh thoảng lại phát những tiếng cười, đây là biệt thự chính của gia tộc họ Hoắc, nơi này thường là nơi để họp gia đình và tổ chức tiệc của Hoắc gia.
Anh mở cửa xe đi xuống, anh đi đến trước cửa quản gia ở nơi đây liền chào đón anh: “ cậu chủ, cậu đã về”.
Nghe cách xưng hô này của ông quản gia anh đưa mắt lạnh nhạt nhìn ông quản gia: “ đã lâu không gặp quản gia Trần”.
Quản gia Trần cúi người: “ cậu chủ, tôi vẫn luôn ở nơi này, chỉ là cậu chủ không thường xuyên quay về thôi.”
Hoắc Cao Lãng cười nhạt nhẽo quay người đi thẳng vào trong, bên trong phòng ăn đang nhộn nhịp cười nói, Hoắc Cao Lãng cau mày đi đến kéo ghế trực tiếp ngồi xuống, lúc này anh mới nhìn khắp bàn, hôm nay không chỉ riêng nhà họ Hoắc, mà có thêm ba người.
Thấy Hoắc Cao Lãng kéo ghế ngồi xuống, ông Hoắc không vui lên tiếng: “ đến muộn như vậy”.
Ông Hoắc Nguyên Lãng chính là ba ruột của Hoắc Cao Lãng.
- “ nói chuyện chính, gọi tôi về làm gì”.
Hoắc Cao Lãng cũng không buồn màng đến lời ông ta nói trực tiếp vào vấn đề của mình.
- “ thái độ của anh là thế nào, anh có còn xem đây là nhà của anh hay không”.
Ông Hoắc nhìn thái độ của anh thì tức giận.
Hoắc Cao Lãng lúc này mới nâng mắt nhìn ông ta, nhếch khoé miệng, không nhanh không chậm lên tiếng: “ không ngại nói cho ông biết đã từ rất lâu rồi tôi không có coi nơi đây là nhà của tôi”.
Nơi đây anh đã không coi là nhà của mình từ rất lâu rồi.
- “ Hoắc Cao Lãng, con ăn nói với ba của con cho đàng hoàng”.
Bà cụ của Hoắc gia lên tiếng.
Hoắc Cao Lãng điệu bộ chán nản lên tiếng: “ ồ, hoá ra bà nội cũng có ở đây, gọi con về làm gì.
Nói vấn đề chính đi, con không có nhiều thời gian”.
Nhìn điệu bộ của Hoắc Cao Lãng, bà cụ Hoắc cũng lắc đầu ngao ngán nhanh chóng nói vào chuyện chính, bà cũng biết tính của đứa cháu này: “ con đã sắp ba mươi rồi cũng đã đến tuổi lập gia đình, hôm nay gọi con về đây là cho con xem mắt vị hôn thê mà bà nội đã chọn cho con”.
Hoắc Cao Lãng như nghe được chuyện cười: “ bà nội hôm nay lại có hứng thú với chuyện này”.
- “ cái gì mà có hứng thú, con cũng nên cho bà bế chắt rồi”.
Bà cụ Hoắc từ tốn nói.
- “ bà nội không cần quản chuyện này đến thời điểm thích hợp con sẽ tự tìm”.
Hoắc Cao Lãng cũng lập tức từ chối.
- “ bà nội nhất định phải quản”.
Nói đến đây bà cụ Hoắc đột nhiên vui vẻ.
“ con xem hôm nay vị hôn thê con cũng có ở đây”.
Bà cụ Hoắc vừa nói vừa chỉ tay về phía cô gái đang ngồi bên phía đối diện
Hoắc Cao Lãng lúc này mới nâng mắt nhìn qua, anh trực tiếp bỏ qua hai người kia ánh mắt nhìn người con gái ở cuối bàn, anh khônh chút do dự mà lên tiếng: “ cuộc hôn nhân này lợi ích là gì”.
Bà cụ Hoắc lên tiếng trách mắng: “ lợi