Cả hai tỉnh dậy đã là gần buổi trưa ngày hôm sau.
Ánh nắng gắt gao chiếu xuyên qua rèm cửa làm Lạc Hiểu Nhiên chói mắt khẽ cự mình, cô chỉ nhích nhẹ người được một cái, bởi vì phía sau lưng có một vòng tay ôm cô rất chặt.
Hoắc Cao Lãng ở phía sau cũng từ từ mở mắt ra, ánh nắng chiếu thẳng vào nhất thời chưa quen khiến anh hơi nheo mắt một lúc mới mở mắt ra chồm nhẹ người tới nhìn Lạc Hiểu Nhiên.
- “ em có đau bụng không?”.
Nghe anh hỏi cô mới chập chờn mở mắt ra lần nữa, giọng nói lúc mới thức nhẹ nhàng: “ ừm, có một chút”.
Anh vòng tay xuống xoa nhẹ bụng cô: “ hay là chậm hả về thăm bà, đợi hết bệnh rồi hẳn đi”.
- “ không được, em đã gọi cho bà ngoại rồi, hiện giờ ở nhà chắc đang chờ em”.
Mặt anh kề sát vào bên tai cô, nhẹ giọng nói: “ ừm, buổi chiều tài xế đưa em đi, anh có việc không đi cùng em được, đến nơi nhớ gọi cho anh.
Nhớ là phải quay trở về”.
Trong đáy lòng cô âm thầm dâng lên một cơn xúc động và bức rứt, cô xoay mặt lại nhìn anh: “ ừm, nhất định sẽ quay trở về, nếu như..” cô đưa tay khẽ sờ từng nét trên gương mặt anh rồi chậm chậm nói tiếp: “ nếu như em quên mất đường quay về nhà, anh nhớ phải đi tìm em nha”.
Anh nhăn mày khó hiểu hỏi ngược lại cô: “ tại sao lại quên mất đường về nhà”.
Lạc Hiểu Nhiên thành thật lắc đầu: “ em chỉ nói nếu như, anh không đi tìm em, em sẽ lạc mất thật đấy”.
Hoắc Cao Lãng nheo mắt lại: “ chỉ cần ở nơi đây có anh thì mãi mãi em vẫn sẽ nhớ đường về nhà”.
Vừa nói anh vừa chỉ vào ngực trái của cô.
Nghe anh nói không hiểu sao cô cười rộ lên: “ ở nơi đây của anh cũng phải nhất định nhớ tới em, không có em ở nhà buổi tối cũng phải nhớ về nhà ngủ, em sẽ kiểm tra anh”.
Anh nhẹ mỉm cười ngồi dậy, cảm thán nói: “ phải chờ xem em có cái gan đó không, anh đây sẵn lòng chờ em kiểm tra bất cứ lúc nào”.
Nói xong áo choàng ngủ của anh được tháo ra lúc nào, anh chụp lấy tay cô đặt lên ngực của mình.
Bàn tay vừa chạm vào da thịt anh, cô ngồi bật dậy nhìn thân trên được để trần của anh, cô nhất thời đen mặt, rút tay về gấp gáp nói: “ anh..
anh”.
Không đợi cô nói xong, anh liền che ngang: “ nào nhanh đến kiểm tra đi”.
Một câu này, cô đã biết anh suy nghĩ lệch lạc làm cô lập tức nhớ đến hình ảnh tối anh.
Cô lập tức bật dậy, lui người muốn bước xuống giường.
Anh nhanh mắt vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô quay trở lại: “ mới vừa rồi còn muốn kiểm tra, chưa gì đã bỏ chạy.”
Cô lên án nói: “ anh hiểu sai ý em, ai muốn kiểm tra gì chứ”.
Anh kề sát tai cô, giọng nói trầm khàn mập mờ: “ em vừa nói muốn kiểm tra, giờ đang giúp em một bước còn gì” anh cắn nhẹ lỗ tai cô một cái khiến cô run người mới hài lòng nói tiếp: “ nhanh kiểm tra giúp anh, hai tháng nay chắc đã hư mất rồi?”.
Hèn hạ, đáng ghét!
Trong đáy lòng cô thầm mắng anh một trậm, bỗng dưng, đột nhiên cô như nhớ tới gì đó, chợt xoay đầu: “ trễ rồi anh không đi làm à”.
- “ không, buổi sáng ở nhà với em, kiểm tra giúp anh.
Hửm”.
Lạc Hiểu Nhiên thở dài nói: “ anh cũng biết điều kiện cơ thể em hiện giờ không được mà”.
- “ được”.
anh trả lời một chữ ngắn gọn.
- “ không thể được, anh đừng có làm càng”.
- “ anh nói được là được, em không tin tưởng anh”.
Lạc Hiểu Nhiên hoàn toàn không hiểu, ngơ ngác nhìn anh.
Hoắc Cao Lãng nhìn gương mặt ngay ngốc của cô, khẽ mỉm cười hôn lên môi cô một cái mới nguyện ý cầm tay cô giơ lên trước mặt cô, trơ trẽn nói: “ nó giúp được”.
- “ anh”.
Lạc Hiểu Nhiên hoảng hốt kêu lên, nhanh chóng lắc đầu nói: “ không làm”.
- “ không làm thì hôm nay em cũng đừng mong bước xuống giường”.
Hoắc Cao Lãng vẫn mặt dày nói.
- “ Hoắc Cao Lãng, anh đừng vô sĩ quá được không?”.
- “ quá khen, đối với em anh có vô sĩ hay không em phải tự biết”.
Hoắc Cao Lãng vẫn tỉnh bỏ nói.
Lạc Hiểu Nhiên không chịu nổi nữa mà hét lên: “ Hoắc Cao Lãng, anh cầm thú vừa vừa thôi”.
- “ nếu hôm nay anh không giải quyết được em thì anh còn không bằng cầm thú”.
Nói xong bày ra vẻ mặt