Hoắc Cao Lãng và Lạc Hiểu Nhiên người trước người sau đi xuống nhà, dọc đường đi anh còn không quên trêu chọc cô.
- “ em đi chậm thế, rung chân à.”
Lạc Hiểu Nhiên trừng mắt nhìn anh, ngang bướng trả lời: “ không, rung tay”.
Nói xong lách qua người anh muốn đi xuống trước.
Hoắc Cao Lãng nắm lấy tay cô cưng chiều nói: “ giận à”.
Lạc Hiểu Nhiên nghe anh hỏi liền xì một tiếng: “ em đây không rảnh, đừng trêu chọc em”.
Bà quản gia thấy hai người tay trong tay đi xuống ồn ào nói chuyện vẻ mặt của Hoắc Cao Lãng cũng hoà hoãn hơn rất nhiều, bã âm thầm khen Lạc Hiểu Nhiên.
Nhìn thấy hai người xuống tới chân cầu thang bà nhanh chóng đi đến: “ ông chủ, đồ ăn đã chuẩn bị xong”.
Hoắc Cao Lãng gật đầu nắm tay Lạc Hiểu Nhiên đi đến bàn ăn.
Bà quản gia đi theo sau lên tiếng: “ ông chủ, số quà buổi tối cậu dặn tôi đã chuẩn bị đủ rồi”.
- “ ừm, bà dặn tài xế sắp xếp lên xe cẩn thận”.
- “ vâng”.
Bà quản gia lui ra, dặn dò tài xế sắp xếp đồ, sau đó cũng đứng chỉ đạo làm cho ngay ngắn.
Trong phòng ăn, Lạc Hiểu Nhiên nhìn đống quà chắc đầy trong phòng khách cũng tò mò: “ tặng đối tác hả anh, nhiều như thế sao”.
Hoắc Cao Lãng uống một ngụm cà phê không nhanh không chậm nói: “ của em đấy”.
- “ hả”.
Lạc Hiểu Nhiên thấy có cái gì đó không đúng, cô cần mấy thứ này lúc nào chứ: “anh có nhầm lẫn không, em cần mấy thứ đó làm gì chứ”.
- “ không nhầm” anh ăn miếng đồ ăn trong miệng rồi mới từ từ nói: “ biếu bà em, em định đi tay không về”.
Nghe anh nói, cô chợt ngớ người, không phải cô quên, nhưng vốn dĩ những thứ này không cần.
Trước kia, mỗi lần cô về đều mua rất nhiều, nhưng về đến nơi mới biết bà ngoại không cần dùng tới.
Sau này, mỗi khi trở về cô đều chỉ đem theo ít tiền về cho bà để phòng thân.
Cô nhìn anh, vừa cảm động vừa từ chối: “ không cần đâu, bà ngoại không cần nhiều như vậy”.
- “ anh đã mua rồi, cũng chỉ là đồ bổ và thuốc phù hợp với tình trạng sức khoẻ của bà ngoại thôi, không có gì quý giá em đừng quá lo lắng”.
Hoắc Cao Lãng biết cô nghĩ gì cũng nhanh chóng trả lời trấn an cô.
Lạc Hiểu Nhiên chỉ cảm thấy thái dương giật một cái, cảm giác có chút lâng lâng, khoé miệng khẽ động đậy: “ cám ơn anh”.
Hoắc Cao Lãng nghe cô nói không hài lòng: “ Hiểu Nhiên, giữa anh và em, anh không cần lời cám ơn vô nghĩa này”.
Cô gật đầu.
****.
Rất nhanh đã gần ba giờ trưa, trong phòng Lạc Hiểu Nhiên đang sắp xếp một ít quần áo cũ của cô, Hoắc Cao Lãng ngồi trên sofa nhìn thì mặt lạnh hỏi: “ sao lại xếp những bộ đồ cũ đó”.
- “ em mặc, anh hỏi làm gì”.
- “ đồ anh mua không đẹp sao”.
- “ hả.” Lúc này cô mới ngẩn mặt lên nhìn anh “ không phải”.
Anh hắt mặt về phía bộ đồ cô đang xếp, chờ đợi cô nói cho ra lẽ.
Lạc Hiểu Nhiên thở hắt ra một hơi, chậm rãi nói: “ đồ đó không thích hợp đem về, bà ngoại sẽ biết”.
Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cữa, Hoắc Cao Lãng định nói gì đó thì im bật, sau đó mới lên tiếng: “ vào đi”.
Cửa phòng được đẩy ra, bà quản gia bước vào nói: “ ông chủ, có khách tìm.”
Lạc Hiểu Nhiên chợt sững người một cái, cơ thể không kiểm soát rung lên một cái đã lọt vào tầm mắt của Hoắc Cao Lãng.
Anh biết điều gì làm cô sợ, đáy mắt của anh bỗng thoáng qua một tia đau khổ, anh tựa hồ như kìm lòng không được mà tiến nhanh về phía cô, vỗ nhẹ vai cô, cúi người từ trên cao nhìn xuống cô ánh mắt nhẹ nhàng như muốn cho cô có cảm giác an toàn.
- “ tôi biết rồi.” Anh nói với bà quản gia.
Khi bà quản gia đi ra khỏi phòng, anh mới nhìn vào mắt cô thêm lần nữa: “ không sao, không cần phải sợ, bọn họ không dám tự ý đến đây nữa”.
Lạc Hiểu Nhiên bỗng cứng đơ người, nâng đôi mắt không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, anh biết cô đang nghĩ gì, cô khẽ gật đầu: “ em không sợ, đừng lo cho