Hoắc Cao Lãng không một chút do dự lên tiếng gương mặt ngập tràn ý cười sâu thẳm trong lòng anh là vô hạn cưng chiều khi nhắc đến cô: " Hiểu Nhiên chỗ nào cũng hơn cô ta".
Anh ngưng lại thái độ quay nhanh chóng " bà nội con rất không thích cô ấy bị đem ra so sánh với người khác, đặc biệt là cùng cô Kiều tiểu thư kia".
Bà cụ Hoắc cùng Hoắc Nguyên Lãng rất không đồng tình về thái độ của anh khi nhắc đến Lạc Hiểu Nhiên, Hoắc Nguyên Lãng khó chịu lên tiếng: " cho dù cô ta ở trong lòng con có tốt đẹp như thế nào, ba cùng bà nội cũng không đồng ý".
Ngưng một chút ông ta tiếp tục nói: " ba không cần biết ở bên ngoài con có bao nhiêu đoạn tình cảm nhất thời, hôn sự cùng Kiều gia đã định, một khi con muốn kết hôn thì hãy chấm dứt đoạn tình cảm nhất thời của con, sau đó kết hôn Kiều Khả Mỹ".
Ngũ quan tinh tế của Hoắc Cao Lãng lạnh đi vài phần:" nhất thời".
" Đúng, chuyện tình cảm của con một khi không được sự đồng ý của ba và bà nội thì tất cả đều là nhất thời".
Hoắc Nguyên Lãng kiên quyết nói: " Cao Lãng, thật ra con cũng không cần vội kết hôn như vậy, cứ ở bên cô ta đến khi nào con hết hứng thú thì quay về kết hôn cùng Kiều Khả Mỹ, như vậy chẳng phải con được lợi rất nhiều sao".
" khốn kiếp" Hoắc Cao Lãng nghiến răng nghiến lợi nói: " lời nói khốn nạn như vậy ông cũng nói được sao".
" Cao Lãng không được nói với ba con như vậy".
Bà Cụ Hoắc nghe anh mắng chửi Hoắc Nguyên Lãng thì không chịu được lên tiếng.
Hoắc Cao Lãng khẩy khẩy khoé miệng: " tại sao không được, lời ông ta nói được tính là người nói sao.
Con chỉ mới mắng ông ta như vậy bà nội đã không chịu nổi, chỉ có con của bà nội là người, con của khác không phải là người sao".
Bà cụ Hoắc cứng họng, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy tức giận nhìn anh.
Hoắc Cao Lãng không cho bà nói tiếp tức giận lên tiếng:" hôm nay con chỉ đến nói như vậy thôi, bà nội có đồng ý hay không con không quan tâm".
Nói xong anh liền đi khỏi, bỏ lại hai người già đang tức giận nhìn theo anh.
Anh bước lên xe thuần thục lái xe đi ra khỏi nhà họ Hoắc, trong tâm trạng cực kỳ không tốt.
Bà cụ Hoắc lúc này mới đưa tay lấy sấp tài liệu anh để trên bàn lật ra xem, đôi mắt lập tức căng lên không khỏi bàng hoàng, tất cả của Hoắc thị đều được anh chuyển nhượng về tên của bà và Hoắc Nguyên Lãng, bình tĩnh lật đến cuối cùng đôi mắt bàng hoàng trước kia lúc này trở nên tức giận, giọng nói cũng trở nên kích động: " rốt cuộc nó có thể vì cô ta mà từ bỏ tất cả, từ bỏ cả nhà họ Hoắc luôn phải không?".
Bà cụ Hoắc trầm ngâm một lúc rồi nói:" nếu nó đã muốn như vậy thì không thể nhẹ tay với cô ta nữa rồi".
Nói đến đây giọng nói của bà trở nên lạnh hơn rất nhiều.
Hoắc Nguyên Lãng đang cầm xấp tài liệu coi, đồng tình với bà cụ Hoắc gật đầu nói:" cho nó cơ hội mà nó không biết trân trọng, vậy thì hãy để cho nó hối hận.
Con thấy trước mắt cái này không cần quan tâm tới, để cho nó bận rộn không có thời gian quan tâm đến cô ta lúc đó chúng ta dễ ra tay".
ánh mắt ông ta nhìn thẳng phía trước đầy độc ác.
Hai lão đồng ngoan đồng nhà họ Hoắc cả thành phố này ai mà không biết độc ác như thế nào, trên thương trường cũng vậy.
Mặc dù, ai cũng nói Hoắc Cao Lãng trên thương trường không nhân nhượng, nhưng trong lòng ai cũng tự biết từ khi anh nắm Hoắc thị đã nương tay đi rất nhiều, làm cuộc sống của những người đó dễ thở hơn.
Hoắc thị....!
Cốc, cốc.
Hoắc Cao Lãng đứng trước cửa sổ, tay đang cầm ly cà phê ánh mắt nhìn xuống dòng xe dưới lòng đừng:"Vào đi".
Thư ký đi vào phòng làm việc của anh, cung kính nói: " chủ tịch, bên ngoài có một vị xưng là Kiều phu nhân đến tìm ông".
Kiều phu nhân?
Hoắc Cao Lãng nhìn đăm đăm xuống đường, rất lâu khoé miệng