Hoắc Cao Lãng nhìn thái độ bà ta nhắc đến Kiều Khả Mỹ thì vô cùng chán ghét, anh nhàn nhạt liếc mắt, vốn dĩ anh đã hứa với Lạc Hiểu Nhiên sẽ không làm khó, nhưng lúc này anh lại muốn phá huỷ lời hứa đó, nhìn bà ta một lúc lâu anh bật cười lạnh: " Kiều phu nhân,à không nên gọi bà như thế nào thì phù hợp".
Anh chậm lại một chút nhìn thái độ bà ta một lúc mới từ từ nói lên: " Giang Uyển".
Nói tên bà ta xong anh dừng lại không gấp gáp gì mà hứng thú nhìn xem phản ứng của bà ta, anh thấy rõ khi anh gọi hai chữ Giang Uyển, khuôn mặt lập tức tái xanh,đôi mắt trợn to hết cỡ như thể không tin với những gì mình nghe, khoé môi co rút run rẩy như muốn nói gì nhưng lại không thể nói, run lên một trận rồi lại im lặng nhìn anh.
Toàn thân Giang Uyển đột nhiên run bần bật, lắp bắp nói: " cậu điều tra tôi".
- " Giang Uyển cái tên nghe thật đẹp mà bà lại chối bỏ, trên đời này bà còn chối bỏ cái gì nữa không?."
Giang Uyển nhìn khuôn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của Hoắc Cao Lãng thoáng lên tia u ám, bà ta chợt nhắm mắt lại từ từ mở ra, ánh mắt sũng sờ kinh hãi cũng dần dần ảm đạm, thì thào nói: " cậu suy nghĩ nhiều rồi, trên đời này làm gì ai có nhiều điều phải chối bỏ như thế".
Hoắc Cao Lãng lạnh nhạt nói:" phải không?.Người của tôi phái đi mà còn tìm rất lâu mới ra một chút ít về Kiều phu nhân, một người bình thường không nhất thiết phải che dấu xuất thân mình kĩ như thế ".
Trong đầu bà ta chợt nhớ lại Hoắc Cao Lãng chỉ cần tổn thương Lạc Hiểu Nhiên cho dù là người thân của cô anh cũng không bỏ qua...!
Khi đó, ánh mắt anh nhìn bà cũng giống như giờ phút này...!
Giang Uyển hoảng sợ nhìn anh:" cậu đã biết được những gì".
Tại sao từ trước đến này những gì liên quan đến bà ta đều làm sạch sẽ không chút dấu vết hiện giờ Hoắc Cao Lãng lại tìm ra.
Hoắc Cao Lãng giải đáp thắc mắc trong lòng Giang Uyển: " những cái cần biết đã được biết, những cái không cần biết cũng biết được, Kiều phu nhân che dấu thật kĩ".
Giang Uyển lẩm nhẩm hỏi: " cậu muốn cái gì ở tôi".
Hoắc Cao Lãng nheo tròng mắt lại: " Kiều phu nhân là bà tự động đến đây, bà là người muốn gì ở tôi mới đúng".
Bà ta nhìn Hoắc Cao Lãng chậm rãi nói, dường như người hoảng sợ vừa rồi không phải là mình: " cô gái ở tiệc rượu cùng cậu, theo tôi biết cô ta chỉ là gái hầu rượu, có chỗ nào hơn Khả Mỹ nhà chúng tôi mà cậu lại chọn cô ta".
Bà ta vừa nói khoé miệng vừa nhếch lên khinh bỉ, mục đích hôm qua bà ta đích thân đến đây chính là muốn nói đến Lạc Hiểu Nhiên nhưng không phải nói tốt, mà chính là muốn bôi nhọ cô.1
Trong phút chốc ánh mắt Hoắc Cao Lãng tối sậm lại, phảng phất trong ánh mắt đó đã ngập tràn giông bão, gương mặt lạnh đến tột cùng, giọng nói thoáng chốt không còn chút hơi ấm:" bà vừa mới nói những gì, lặp lại một lần nữa".
Lúc này, Giang Uyển chợt bừng tỉnh, ngữ điệu trở nên co rút lắp bắp nói: " cậu Hoắc, tôi là người đi trước chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút".
"haha".
nhắc nhở một chút, một đám người không biết sợ chết là gì, anh cười lạnh từng bước từng bước đi đến trước mặt bà ta, anh bước rất chậm rãi, bước chân cũng rất chầm ổn nhưng lại gây cho người khác một áp lực vô hình:"gái hầu rượu thì làm sao, bà nói cho tôi nghe xem trong mắt bà gái hầu rượu là thấp hèn như thế nào?.
Gái hầu rượu chỗ nào không xứng với tôi, Kiều tiểu thư kia thì chỗ nào xứng với tôi".
Giang Uyển