Thời điểm Hoắc Cao Lãng nhận được điện thoại của bà cụ Hoắc là ba ngày sau.
Trong một căn phòng rộng lớn, anh vừa mới tắm xong trên người chỉ có duy nhất một chiếc khăn màu trắng quấn quanh hông, anh nhìn chiếc điện thoại trên tay khẽ cười, không nhận cuộc gọi liền, mãi đến cuộc thứ ba anh mới chậm rãi bắt máy: “ có chuyện gì”.
Bên kia không biết nói gì, anh chỉ trả lời vỏn vẹn hai chữ: “ không về”.
Liền cúp máy, ném chiếc điện thoại lên giường anh bắt đầu thay quần áo.
Nhà họ Hoắc lúc này quản gia Trần đang báo cáo lại: “ cậu chủ nói là không về”.
Chưa kịp thắt cà vạt điện thoại lại reo lên một lần nữa, anh một tay nhận điện thoại, một tay ấn nút trên tường rèm cửa tự động mở ra.
- “ tôi đã nói không về”.
Một tay anh bỏ vô túi quần thong thả nói, bởi anh biết rõ lần này là người anh cần gặp.
- “ bà nội gọi con cũng không về đúng không”.
Bà cụ Hoắc bên kia lên tiếng, giọng nói rõ ràng là không tốt.
Bên này anh hờ hững nhếch khoé môi: “ bà nội tìm con có việc gì”.
- “ quay về rồi nói”.
Bà cụ Hoắc cố nén cơn giận, những chuyện xảy ra ở thành phố D gần đây, không cần nói bà cũng biết là đứa cháu của mình làm ra.
- “ con bận lắm, bà nội nói qua điện thoại”.
- “ Hoắc Cao Lãng”.
Bà cụ Hoắc gọi tên anh “ con bận lắm sao, những việc xảy ra với Kiều gia là do một tay con làm đúng không?”.
- “ ừm con làm”.
Hoắc Cao Lãng thẳng thắn thừa nhận, lúc này anh đã biết được mục đích anh muốn đã sắp đạt được.
- “ đến cuối cùng con muốn làm gì”.
- “ bà nội thật sự không biết con muốn cái gì sao”.
Anh hỏi ngược lại.
- “ bà nội không đồng ý chính là không đồng ý.
Hôn sự cùng Kiều gia bà cũng sẽ không huỷ bỏ”.
Bà cụ Hoắc lúc này không còn kiềm nén nữa lời nói qua điện thoại vang lên rõ lớn.
Ánh mắt anh nhìn xa xăm, môi mỏng khẽ mím lại, sau đó nói: “ như vậy con và bà nội không còn việc gì để nói.
Con sẽ không về, đừng gọi cho con”.
- “ Hoắc Cao Lãng, con làm như vậy có đáng không”.
Bà cụ Hoắc, bên kia cũng không biết bị anh làm cho tức giận bao nhiêu lần.
- “ Đáng, rất đáng”.
Anh bình tĩnh trả lời.
- “ con không quay về cũng được.
Con mau chóng giải quyết ổn thoả tất cả mọi chuyện con làm ra với Kiều gia”.
Bà cụ Hoắc đã không thể khuất phục anh, thì chỉ con cách ra lệnh cho anh.
- “ con chỉ có thể làm cho Kiều gia phá sản, còn kêu con giải quyết ổn thoả cho Kiều gia thì con không làm được.
Dù sao con đã làm tới nước này thì cũng không cần nhân nhượng ai, bà nội cũng đừng nghĩ sẽ đứng ra giúp, trước khi con quyết định đi tới con đường này thì mục đích con chỉ có một là đạt được điều con muốn”.
- “ Hoắc Cao Lãng, con….” Bà cụ Hoắc chưa nói xong thì bên kia đã truyền đến tiếp tít tít…
Nhà họ Hoắc, Hoắc Nguyên Lãng từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy mẹ tức giận thì cũng nhanh chóng lại hỏi: “ mẹ có việc thế, con đã nói mẹ không nên nóng giận.”
Bà cụ Hoắc ném mấy tờ báo lên bàn rồi nói: “ con nhìn xem, nó còn muốn làm tới mức nào”.
Mấy tờ bào đều trong vòng năm ngày Hoắc Cao Lãng đưa Kiều gia vào đường cùng, đến nỗi bên phía Anh quốc anh cũng không một chút nhân nhượng.
Mấy ngày qua, Hoắc Nguyên Lãng dĩ nhiên là biết con trai mình làm, điều đơn giản không có lý do gì trong cùng một lúc các hợp đồng hợp tác với nhiều công ty điều xảy ra vi phạm, muốn làm tất cả việc này, ở thành phố D này ngoài Hoắc Cao Lãng ra thì còn ai.
Bên phía Anh quốc công ty của Kiều Nhất Thành cũng bị con trai ông làm cho không kịp xoay chuyển.
- “ nó thấy cánh của nó đủ cứng rồi đúng không.
Mẹ, nó có nói bao giờ thì nó về không”.
- “ không về, nó chọc bà già này tức chết nó mới vui đúng không”.
Bà cụ Hoắc tức tối lên tiếng.
- “ mẹ đừng tức giận để con giải quyết”.
Hoắc Nguyên Lãng khuyên bà cụ Hoắc, sau đó dụ dỗ bà đi về phòng.
Sau đó ông liền đi vào thư phòng gọi đi, Hoắc Cao Lãng đang nhàn nhã ăn sáng thì điện thoại reo lên, anh đưa mắt nhìn lạnh lùng nhếch miệng cười, anh nhận điện thoại: “ alo”.
- “ Hoắc Cao Lãng, nếu con đã muốn chuyện đến mức không thể vãn hồi, thì ba không cần