Trịnh Hàn hạ mi mắt, trong lòng hắn vốn đã biết được phần nào chân tướng sự việc.
Hắn quả thực hiểu rõ tình cảnh của Mạc Lưu Ly, nàng tuyệt đối không thể động vào sổ sách quân binh mà Trịnh Hàn hắn cất giữ.
Hắn vốn dĩ chỉ muốn lợi dụng chuyện này dạy cho vua tôi nhà họ Mạc một bài học, chẳng ngờ Mạc Lưu Ly không những không hèn hạ sợ chết, lại còn rất thông minh khéo léo.Lời nói ban nãy của nàng, như tố cáo Chu Vân Nguyệt cấu kết với phụ thân của ả hãm hại nàng, vừa cố tình nhắc nhở Trịnh Hàn về việc quản lý nội vụ ở Xung vương phủ, về quan hệ giữa hắn và các trưởng lão ngoại tộc.Trịnh Hàn xoay người lại, đối diện với Chu Vân Nguyệt, ả ta nở một nụ cười cứng ngắt, õng ẹo bước đến bên cạnh Trịnh Hàn, bàn tay dịu dàng đặt lên vai hắn, nhỏ giọng nói:- Đại vương, nếu chuyện chỉ là hiểu lầm, thì cũng nên chấm dứt ở đây.
Hôm nay Đại vương vất vả rồi, thiếp hầu hạ người nghỉ trưa nhé- Đại vương! – Mạc Lưu Ly nhất quyết không để chuyện này trôi qua dễ dàng – Chuyện liên quan đến quân tình, nhất định phải điều tra rõ ràng.Trịnh Hàn biết rõ Mạc Lưu Ly sẽ không bỏ qua chuyện lần này, dù sao cũng ảnh hưởng đến danh dự của nàng và cái nhìn của hắn đối với nàng.
Chỉ cần lần này nàng gánh tội, sau này cuộc sống của nàng ở phủ Xung vương sẽ như địa ngục.- Bản vương sẽ tra rõ chuyện này, nhưng chuyện dính líu trực tiếp tới ngươi, bản vương