Đợi Chu Vân Nguyệt và Trịnh Hàn rời khỏi, Mạc Lưu Ly vẫn cảm giác như tai mình ù đi, không tin nổi vào xử sự của Trịnh Hàn.
Nàng biết hắn sẽ không dễ dàng tin lời nàng mà điều tra Chu Vân Nguyệt, nhưng không ngờ hắn lại mượn chuyện này nâng Chu Vân Nguyệt lên làm Trắc phi, giao toàn bộ quyền chủ mẫu của Xung vương phủ cho ả, khác nào đẩy Mạc Lưu Ly vào thế phải sống dưới bàn tay của ả?Mạc Lưu Ly cảm thấy vô cùng bất mãn và căm phẫn.
Chuyện đã rành rành như vậy, Trịnh Hàn vẫn một mực đứng về phía Chu Vân Nguyệt.
Xem ra việc chờ đợi hắn mang lại công đạo cho nàng là chuyện không thể.Mộc Tràm đứng ở một bên đã tức giận đến phát khóc, nó liên tục nắm lấy tay áo của Mạc Lưu Ly:- Vương phi, phải làm sao đây? Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?- Ta cũng không biết! – Mạc Lưu Ly chán nản nói – Sau này xem ra, cuộc sống của chúng ta sẽ như địa ngục vậy.
Em có sợ không?- Em… em chỉ cần ở bên cạnh Vương phi, em nhất định không sợ gì cả!Mộc Tràm vừa thút thít vừa nói, Mạc Lưu Ly xót xa ôm lấy đứa nhỏ thật thà này vào lòng.
Lời ban nãy là nàng hỏi nó, cũng chính là tự nói với chính mình.
Thủ đoạn của Chu Vân Nguyệt nàng đã trải nghiệm rồi, không thể không sợ hãi khi nghĩ đến những ngày tháng tiếp theo của chủ tớ bọn họ.Còn một ngày nữa là đến lễ Trung thu.
Đây là lễ hội truyền thống của