Chu Vân Nguyệt nhướng đôi lông mày lá liễu thanh tú, Ngô di nương lập tức hiểu ý, nở một nụ cười ngoan ngoãn.Ngô di nương bước ra khỏi hàng ghế, dáng vẻ yểu điệu thướt tha bước đến trước mặt Trịnh Hàn, ngọt ngào thưa:- Đại vương, hôm nay là Tết Trung Thu, tiện thiếp có tự tay làm một ít bánh dẻo đậu xanh, mời Đại vương thưởng thức ạ.Trịnh Hàn nhìn Ngô di nương một chút, hắn đối với nàng ta cũng không mấy ấn tượng, nhưng hiện tại lại cảm thấy rất vừa mắt.
Ngô di nương thân hình nhỏ nhắn, nhưng làn da trắng đến phát sáng, đôi mắt to tròn và gò má luôn ửng hồng như người có chút men say.
Trịnh Hàn ngẫm nghĩ một chút, dường như khá lâu rồi hắn không gọi nàng ta thị tẩm, dễ cũng đến bốn tháng rồi.- Được, mang lên đây đi.Ngô di nương thấy ánh nhìn chăm chú của Trịnh Hàn, lập tức vui vẻ bưng dĩa bánh đến trước mặt hắn.
Nàng ta vừa đặt dĩa bánh lên bàn, cánh tay rắn chắc của Trịnh Hàn đã lập tức ôm chặt lấy nàng ta, ép nàng ta ngồi lên đùi mình.Ngô di nương bất ngờ được Xung vương ôm ấp, trong lòng sung sướng không nói nên lời, tim đập thình thịch, chỉ biết cúi đầu cười e lệ.
Chu Vân Nguyệt nhìn bộ dạng hồ ly tinh của Ngô di nương, tức giận đến đầu cũng muốn bốc khói.
Nếu không phải vì cùng ngồi chung một chiếc thuyền, nàng ta nhất định tiễn ả tiện tỳ thấp kém kia vào địa phủ!Mạc Lưu Ly thở dài nhìn Trịnh Hàn trái phải ôm mỹ nhân, đột nhiên cảm thấy cái gọi là nghĩa quân khởi binh vì lê dân bá tánh nghe thực nực cười.
Hắn giờ đây cũng chẳng khác mấy so với Mạc Liễn Đế mà hắn vẫn luôn xem