Thân mình nhu tế của Ngô di nương tựa hết vào lòng Trịnh Hàn, ánh mắt đối với Chu Vân Nguyệt như mang ơn sâu tựa biển.
Bốn tháng rồi không được thị tẩm, cơ hội lần này thực sự quá tốt!Trịnh Hàn biết chắc bản thân mình bị trúng xuân dược.
Hắn không thể đối với Ngô di nương lại có phản ứng mãnh liệt như thế.
Thà là đối với Mạc Lưu Ly, chuyện này còn có thể xảy ra!Trịnh Hàn liếc nhìn Mạc Lưu Ly, ngắm nghía vẻ ung dung của nàng khi vừa uống rượu, vừa đọc sách, phong thái tao nhã, điềm nhiên, hài hòa với ánh trăng mờ ảo, tròn trịa trên đỉnh đầu.
Ham muốn trong lòng Trịnh Hàn dường như càng thêm mãnh liệt, nhưng hắn vẫn không để chính mình mất đi lí trí.Trịnh Hàn nổi giận xô ngã Ngô di nương, bàn tay to lớn đập xuống bàn khiến cho toàn bộ giáo đường trở nên im bặt.Ngô di nương sợ hãi quỳ dưới đất, lấm lét nhìn Chu Vân Nguyệt rồi cúi đầu lắp bắp:- Đại… Đại vương…Ngô di nương gọi Trịnh Hàn, đổi lại một cái tát như trời giáng của hắn.
Gương mặt nàng ta in hằn năm dấu tay, khóe miệng tóe máu.- Ai cho phép ngươi hạ xuân dược vào thức ăn của bản vương?Toàn bộ giáo đường xôn xao, Mạc Lưu Ly cũng vô cùng sửng sốt.
Quả nhiên để tranh sủng, những nữ nhân kia không màn bất cứ thủ đoạn nào.- Hôm nay là xuân dược, có phải ngày mai