Trịnh Hàn tàn nhẫn bóp lấy cái cổ nhỏ nhắn của Mạc Lưu Ly, chỉ cần hắn dùng lực thêm một chút, chắc chắn chiếc cổ thiên nga trắng ngần xinh xắn kia sẽ nát bấy dưới bàn tay thô bạo của hắn.- Người đâu? – Trịnh Hàn lạnh lùng hô – Đem con tiện tỳ kia đánh chết!- Không, Đại vương, xin Đại vương nghe thiếp nói!Mộc Tràm hoảng sợ tột độ, khóc nấc lên.
Mạc Lưu Ly gắng gượng nắm lấy góc áo Trịnh Hàn, nước mắt đầm đìa trên gương mặt xinh đẹp- Kẻ bỏ xuân dược vào thức ăn của Đại vương chỉ vì muốn được thị tẩm, thiếp đến trước mặt Đại vương cũng không phấn son phục sức gì, sao có thể bì được với Chu Vương phi và các vị di nương, thiếp làm sao lấy xuân dược mà tranh sủng chứ?Trịnh Hàn nhìn gương mặt xinh đẹp đang đỏ ửng và đôi mắt ngập nước của Mạc Lưu Ly, bất giác dưới thân lại căng cứng, khó chịu vô cùng.
Chu Vân Nguyệt chau mày nhìn ánh mắt ngập tràn sắc dục của Trịnh Hàn, cảm thấy dường như nước đi của mình có điều gì đó không ổn.
Tim gan nàng ta nóng như lửa đốt, ở một bên không ngừng níu lấy tay áo Trịnh Hàn.- Đại vương, Vương phi hạ xuân dược tranh sủng, mắc phải đại tội, phải nhanh chóng xử tội chủ tớ ả làm gương cho phủ Xung vương.Trịnh Hàn vẫn đăm đăm nhìn Mạc Lưu Ly, ánh mắt đầy vẻ ham muốn khó lòng kiềm nén.
Mạc Lưu Ly biết rõ lần này bản thân mình khó thoát khỏi nanh vuốt của nhà họ Trịnh, có