Trịnh Hàn buông một tiếng thở dài, xoay người nằm gác tay lên trán nghĩ ngợi.
Hắn không phải không biết tính cách Mạc Lưu Ly cương liệt, thẳng thắn, nếu không vì lợi ích của nhà họ Mạc, một Quận chúa cành vàng lá ngọc như nàng sao có thể chịu tủi nhục mà gả đến thành Định An? Nói đi nói lại, Mạc Liễn Đế cũng thực sự vô tâm vô tình.
Bồi giá của nàng không có lấy một ai, của hồi môn cũng không có gì quý giá, bên cạnh không một người bảo vệ, chỉ có một con hầu nhỏ tuổi chưa trải sự đời.- Mẹ… cha ơi… con không muốn gả đi, đừng gả con…Trịnh Hàn mang theo những suy nghĩ vẩn vơ mà thiêm thiếp đi, đột nhiên bên cạnh hắn truyền đến tiếng nói mớ đứt quãng của Mạc Lưu Ly.
Trịnh Hàn bị đánh thức, hắn giật mình nhìn sang bên cạnh mình, chỉ thấy Mạc Lưu Ly hai tay nắm chặt góc chăn, đôi mày đen nhánh nhíu chặt lại, hai hàng nước mắt theo đuôi mắt dài mà chảy xuống thái dương.Trời xui quỷ khiến, Trịnh Hàn dùng tay lau đi nước mắt của Mạc Lưu Ly, lặng lẽ ôm nàng vào lòng.
Hắn còn không biết chính mình đang nghĩ ngợi điều gì, chỉ thấy trong tim ngũ vị tạp trần, hình ảnh hiểm nguy ở trường săn năm nào lại hiện về trong trí óc.“Ước gì nàng không mang họ Mạc… Ước gì… giữa chúng ta đừng có mối dây dưa oan nghiệt này!”Ánh nắng ban mai lọt qua khe cửa sổ,