Mạc Lưu Ly chạy ra khỏi tẩm phòng của Trịnh Hàn, đôi chân nàng như muốn rã ra, hông eo nhức mỏi, nàng cứ chạy vài bước lại vấp ngã, bộ dạng vô cùng chật vật.Mạc Lưu Ly chạy được một đoạn thì ngã sóng soài dưới đất, lại vô tình gặp Chu Vân Nguyệt đang trên đường đến thỉnh an Trịnh Hàn.- Bái kiến Vương phi.Chu Vân Nguyệt miệng thì chào hỏi nhưng lại không hề cúi đầu.
Nàng ta đứng thẳng lưng nhìn xuống Mạc Lưu Ly đang đầu bù tóc rối, y phục đơn bạc nằm úp sấp dưới đất.
Mạc Lưu Ly vừa nhìn thấy Chu Vân Nguyệt đã cảm thấy chán ghét, dáng vẻ nàng ta không những kênh kiệu ngạo mạn, lại còn có chút sát ý.“Có lẽ vì đêm qua Trịnh Hàn đem ta vào tẩm phòng, khiến Chu Vân Nguyệt nghĩ ta muốn đoạt đi ân sủng của ả!”Mạc Lưu Ly gắng gượng đứng dậy, một bàn tay nàng nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, cố trấn an bản thân.
Chu Vân Nguyệt nhìn dáng vẻ yếu ớt không chút sức lực của Mạc Lưu Ly, trong lòng càng thêm căm giận.
Nàng ta nở một nụ cười cay nghiệt, dùng sức vạch ra cổ áo mỏng manh của Mạc Lưu Ly.Những vết hôn ngân đỏ thẫm trải dài từ trên cổ xuống đến thềm ngực trắng nõn của nàng khiến cơn giận của Chu Vân Nguyệt bốc lên đến đỉnh đầu.
Đôi mắt nàng ta nhìn Mạc Lưu Ly như con hổ dữ đang ra sức thị uy với muôn loài.
Mạc Lưu Ly cũng không hề tỏ ra yếu thế, nàng giật