Vừa nhìn thấy Mộc Tràm, Mạc Lưu Ly đã thôi khóc, nàng ôm lấy nó, xem xét nó từ đầu đến chân, phút chốc quên đi nỗi đau của chính mình.- Em không sao chứ? Bọn họ có làm gì em không, có đánh đập em không?Mộc Tràm liên tục lắc đầu, ôm lấy Mạc Lưu Ly khóc nức nở:- Vương phi, em không sao cả, chỉ là… người phải chịu khổ rồi.Mạc Lưu Ly lắc đầu, khịt khịt mũi, nắm tay Mộc Tràm rồi chật vật đứng dậy.
Mộc Tràm dìu nàng trở về viện tử đơn sơ của hai người, cẩn thận bôi thuốc lên tay nàng.Mạc Lưu Ly vừa về đến phòng mình, thì bên phía Trịnh Hàn cũng vừa hay tin nàng bị Chu Vân Nguyệt ức hiếp.
Người đến bẩm báo với Trịnh Hàn là một nô bộc làm vườn trong phủ, tên là Ứng Lâm.- Tiếp tục theo dõi ả họ Mạc kia, có bất kỳ chuyện gì, đều phải báo cho Bản vương.Trịnh Hàn đứng quay lưng về phía Ứng Lâm, giọng nói không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Ứng Lâm vẫn cúi thấp đầu, cung kính nhận mệnh.Mạc Lưu Ly trở về tẩm phòng của mình được một lúc, thì bên bệ cửa sổ, một con chim bồ câu trắng muốt sà vào, đậu ngay trước tầm mắt nàng.- Mộc Tràm, hình như chúng ta có thư.Mộc Tràm gật gật đầu, nhanh tay bắt lấy con chim bồ câu nọ, tìm kiếm lá thư nhỏ xíu dưới chân nó, rồi thả nó về lại bầu trời.Mạc Lưu Ly cẩn thận giở ra bức thư mà chim