Mạc Lưu Ly siết chặt thư nhà trong tay, nước mắt cứ từng giọt tưng giọt rơi xuống, bất thanh bất sắc, như dòng nước kia chỉ vô tình chảy qua gò má nàng, không phải là lệ.
Nàng không nói nổi trong lòng mình lúc này là loại tư vị gì, xót thương cho thân phụ cũng có, mà xót xa cho chính bản thân mình cũng có.Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ thân sinh của Mạc Lưu Ly chưa một lần yêu thương nàng đúng nghĩa.
Có bao nhiêu tình thương cùng cưng chiều đều dành hết cho em trai của nàng.
Năm xưa, Mạc Liễn Đế cho người bắt nuôi nữ hài tử để làm thế thân cho các Công chúa, cha mẹ nàng không chút nghĩ ngợi đến cốt nhục tình thâm, đành đoạn đem Mạc Lưu Ly đang còn nằm trong tã lót, dâng cho nhà họ Mạc.Khi đó, Mạc Lưu Ly còn chưa có nổi một cái tên do chính cha mẹ mình đặt, nàng chưa có một ngày được mang họ của chính cha mẹ mình.Từ ngày Mạc Lưu Ly được sắc phong Quận chúa, được nuôi dưỡng ở trong cung, bất kể nàng đói hay no, được cưng chiều hay bị hắt hủi, cha mẹ thân sinh của nàng chưa một lần quan tâm.
Thứ mà họ chăm chăm hướng đến chỉ là số bổng lộc ít ỏi mà nàng có.
Từ ngày thân đệ đệ sinh ra đời, Mạc Lưu Ly khổ càng thêm