Tránh Xa Một Chút
Mưa ngoài trời ngày càng lớn.
Ngô Cẩn Ngôn áp tai vào tường nhưng vẫn chưa cảm nhận được âm thanh của chủ nhân phòng bên cạnh.
"Chị không ngốc đến mức đợi chứ?"
Ngoài trời đột nhiên vang lên tiếng sấm.
Cô giật mình.
Nhanh chóng chạy xuống nhà.
Tài xế lúc này đang đi đón mẹ cô cho nên hiện tại phương án duy nhất chỉ có chạy chiếc xe đạp của Tử Tân gửi lại lúc sáng để đi tìm nàng.
"Cẩn Ngôn, con đi đâu?" Quản gia thấy cô ba chân bốn cẳng chạy không nhìn đường liền hoảng hốt hỏi han.
"Con đi tìm Tần Lam."
Cô nói xong liền lấy xe đạp chạy khỏi nhà giữa cơn mưa bão lớn.
###
Thời điểm xuất hiện ở trường thì toàn bộ cơ thể của Cẩn Ngôn đã ướt sũng.
Nhưng cô không thấy lạnh chút nào, chỉ thấy lo rằng Tần Lam xảy ra chuyện gì không may mà thôi.
Cẩn Ngôn nheo mắt nhìn xung quanh.
Rốt cuộc thân ảnh quen mắt đứng ở dưới hiên cũng hiện ra, gánh nặng trong cô cũng trút đi bớt một phần.
Tần Lam co ro vì lạnh, ôm lấy hai bờ vai của mình.
"Tại sao chị không theo Đàm Trác về? Chị có bị ngốc không?" Ngô Cẩn Ngôn đi đến quát tháo, mặc kệ bản thân cũng vừa mới ngốc ngếch dầm mưa đi kiếm người ta.
Nàng nhìn cô.
Nhìn một hồi lâu rồi bật khóc.
"Chị đợi em..."
Ngô Cẩn Ngôn sững người.
Đợi sao?
"Chị đợi tôi làm gì? Tôi đâu có kêu?"
Mưa càng lớn.
Tần Lam bị câu nói vô tình của cô làm không kiềm được mà khóc theo mưa.
Cẩn Ngôn lúng túng, gào lên: "Chị đừng có khóc." Cô lấy cái áo khoác dù mà bản thân chuẩn bị trong túi bóng ra, trùm lên người nàng.
"Không được khóc nữa."
Cảnh cáo xong, cô nắm lấy tay nàng, kéo ra ngoài: "Về thôi.
Ướt mưa cũng phải về."
Tần Lam ngoan ngoãn ngồi sau xe để Cẩn Ngôn chở về nhà.
Đôi lúc sẽ lại len lén quan sát cơ thể gầy yếu trước mặt mình.
Kì thực, nàng đã oán trách cô rất nhiều, nhưng hiện tại lại giống như biết được rằng thật ra Cẩn Ngôn không vô tình như người khác nói.
Chỉ ước đoạn đường về nhà xa hơn một chút để nàng có thể thấu hiểu cô nhiều hơn một chút.
###
Ngô Cẩn Ngôn đậu xe vào trong.
Hít một hơi thật sâu rồi đi thẳng vào nhà.
Cô biết rằng đêm nay bản thân sẽ không thể yên mà đi ngủ đâu.
Dù sao việc Tần Lam hôm nay đều do cô mà ra.
"Tiểu Lam, con có sao không?" Lâm Phương nhìn thấy hai người thì liền lao đến kiểm tra Tần Lam trước, nhìn thấy cháu gái bị ướt nên vô cùng khẩn trương.
"Vào trong kẻo lạnh."
Tần Lam dạ dạ vâng vâng rồi cũng nghe lời đi lên trên phòng tắm rửa.
Đợi nàng đi khuất, Lâm Phương mới nhìn tới con gái mình.
"Quỳ xuống." Bà gằn giọng, tay cũng cầm sẵn cây roi dài.
Ngô Cẩn Ngôn đương nhiên biết sai cho nên cũng quỳ xuống.
Lâm Phương thấy cảnh này cũng có chút bất ngờ nhưng bất ngờ cũng không qua nổi sự tức giận trong bà: "Hay lắm.
Cẩn Ngôn, con hay lắm rồi."
Cô càng rỡ nhếch môi, không đáp.
"Con có biết nếu lỡ như con bé xảy ra chuyện gì thì phải làm sao không? Mẹ nói với con rất nhiều lần, tại sao không chịu suy nghĩ một chút?"
"Vậy thì mẹ muốn con phải làm sao? Con đã đón chị ấy về rồi mà." Cẩn Ngôn đưa đôi mắt không sợ sệt nhìn mẹ mình.
"Hôm nay con ăn gan hùm có đúng không? Con nghĩ rằng mẹ sẽ không nỡ đánh con?" Lâm Phương bị con gái chọc tức đến mức muốn lên máu, bà siết chặt cây roi, chuẩn bị thế để đánh.
Cẩn Ngôn cười nhạt: "Mẹ đánh đi."
Kì thực, ai cũng biết, một khi Lâm Phương tức giận thì không ai có thể cản được.
###
Tần Lam vội vàng chạy xuống cầu thang, cảnh tượng trước mắt khiến nàng có chút sợ hãi.
Sau này, hình ảnh Cẩn Ngôn bị đánh vào thắt lưng đến mức ứa máu sẽ không thể nào phai nhoà trong tâm trí của nàng được.
"Cô ơi...Đừng đánh em ấy..." Tần Lam lấy hết dũng khí giữ tay Lâm Phương lại.
"Con xin cô..."
Ngô Cẩn Ngôn liếc mắt.
"Chị đi về phòng đi.
Đừng xen vào chuyện của tôi."
Nàng không để tâm