Đỗ Quỳnh Hạ liền bực mình lớn tiếng với Phương Thiên Vương: “Anh thôi đi bây giờ đâu phải là lúc để nói mấy chuyện này anh ra ngoài đi”.
Mạc Hạo Ngôn đứng bên ngoài chứng kiến cảnh tượng như vậy lại cảm thấy tim mình thắt lại bởi vì Phương Hạ Vũ cứu mình nên mới mất đi khả năng chơi dương cầm, vì anh mà cô đã mất đi ước mơ của mình rồi vậy mà anh lại không thể nói lên sự thật, anh trai của cô còn thấy biết ơn vì anh đã đưa cô đến bệnh viện và báo cho gia đình biết, Mạc Hạo Ngôn thấy mình thật hèn.
Rồi nhiều ngày sau đó Phương Hạ Vũ không hề tới trường vì phải ở nhà dưỡng sức khỏe cô cũng chẳng muốn mọi người nhìn thấy bộ dáng thảm hại của mình nhất là Mạc Hạo Ngôn.
Phạm Đông Nghi là bạn thân của Phương Hạ Vũ từ hồi bé nhà của hai đứa cũng gần nhau nên mỗi ngày đi học về Phạm Đông Nghi đều ghé qua nhà của Phương Hạ Vũ gửi tập cho cô mượn để chép bài, mặc dù không lần nào gặp được Phương Hạ Vũ hết nhưng Phạm Đông Nghi vẫn luôn kiên trì không bỏ cuộc.
Đỗ Quỳnh Hạ mang tập lên phòng của Phương Hạ Vũ nhìn thấy bộ dáng ngồi nhìn mây trời thất thần của Phương Hạ Vũ Đỗ Quỳnh Hạ không khỏi thấy xót xa: “Hạ Vũ, Đông Nghi mang vở đến cho em mượn chép bài này”.
“Dạ chị cứ để lên bàn đi lát nữa em sẽ chụp hình lại”.
Đỗ Quỳnh Hạ nhìn cánh tay phải quấn băng trắng của Phương Hạ Vũ liền khẽ thở dài: “Hạ Vũ à em đừng lo nữa sau khi tháo băng xong em vẫn có thể chơi lại dương cầm mà, với lại Đông Nghi rất lo lắng cho em đó sao ngay cả Đông Nghi mà em cũng không chịu gặp vậy hả em tính nhốt mình trong phòng tới bao giờ nữa đây”.
Phương Hạ Vũ khẽ nhếch môi cười chua xót: “Có lẽ em đã hết duyên với dương cầm rồi em cũng không cưỡng cầu nữa không làm nghệ sĩ dương cầm thì vẫn còn nhiều khác để làm mà chị, còn chuyện em không gặp bạn bè là vì em không muốn họ nhìn thấy bộ dạng thảm hại lúc này của mình, đâu có hay ho gì đâu đúng không chị”.
“Em nghĩ được như vậy là tốt chị chỉ sợ em buồn quá sinh ra tâm bệnh thôi”.
Phương Hạ Vũ cố lạc quan: “Chị yên tâm đi từ bây giờ đến lúc đám cưới của chị và anh Thiên Kỳ em nhất định sẽ khỏe lại mà”.
Đỗ Quỳnh Hạ khẽ cười: “Con bé này khéo nói đùa thôi biết bao giờ mới tới chứ”.
Sau khi nghĩ thông suốt Phương Hạ Vũ không còn suy nghĩ về chuyện dương cầm nữa cô quyết định sẽ cố gắng học để sau này trở thành một giáo viên dạy văn.
Ngày nào tan trường về Mạc Hạo Ngôn cũng đi đến nhà của Phương Hạ Vũ nhưng chỉ đứng bên đường nhìn lên cửa sổ phòng cô rất lâu bằng ánh mắt tràn đầy sự áy náy.
Hôm đi học lại Phương Hạ Vũ gặp Mạc Hạo Ngôn ở bãi cỏ sau trường, Mạc Hạo Ngôn kéo tay của Phương Hạ Vũ ngồi xuống cạnh mình cô làm