Nhất là những lúc Mạc Hạo Ngôn và Trần Thanh Thanh ngồi chơi dương cầm chung với nhau Phương Hạ Vũ chỉ có thể đứng từ xa nhìn anh vui vẻ mà cười thầm chỉ có thể nhìn Tần Thanh Thanh bằng đôi mắt ngưỡng mộ.
Mỗi lúc Mạc Hạo Ngôn buồn Phương Hạ Vũ đều gửi quà đến nhà cho anh cùng với mấy câu an ủi trong tấm thiệp nhỏ, cuối mỗi tấm thiệp điều là chữ ký là Smily cô không muốn Mạc Hạo Ngôn biết là cô cho nên mới phải khổ sở như vậy.
Những năm đại học cũng nhanh chóng trôi đi mới đó mà đã đến lúc tốt nghiệp, Phương Hạ Vũ bị gia đình hối thúc sang Singapore để kết hôn với người ba mẹ cô đã chỉ định trước đó thật lòng thì cô không muốn đi chút nào.
Nhưng nhìn Mạc Hạo Ngôn và Tần Thanh Thanh luôn vui buồn có nhau tự nhiên Phương Hạ Vũ thấy mình giống như một kẻ thứ ba ngoài cuộc đi bên lề cuộc đời anh, rồi có một lần Tần Thanh Thanh ghen tuông với cả Phương Hạ Vũ làm cho Mạc Hạo Ngôn thấy khó xử cho nên cô quyết định sẽ đi Singapore.
Trước khi ra sân bay Phương Hạ Vũ đã ghé vào một nhà thờ xưng tội với cha sứ ngày hôm đó cô đã nói hết nỗi lòng và tình cảm của mình đối với Mạc Hạo Ngôn từ ngày đầu gặp gỡ cho đến thời điểm hiện tại, cô tự hứa với bản thân chỉ nói một lần thôi rồi sẽ cố lãng quên tất cả.
Nhưng rồi đến lúc Phương Hạ Vũ gần lên máy bay Mạc Hạo Ngôn đột nhiên xuất hiện làm cho cô thấy bất ngờ.
“Hạo Ngôn bạn đến tiễn mình hả?”.
Mạc Hạo Ngôn khẽ lắc đầu: “Rất xin lỗi nhưng mình đến đây là để giữ bạn lại…đừng đi nữa được không Phương Hạ Vũ?!”.
Phương Hạ Vũ cúi đầu rủ mát: “Gia đình mình đã di cư sang Singapore hết rồi ở đây mình không còn người thân nào hết…”.
Mạc Hạo Ngôn liền nói: “Vậy thì từ bây giờ mình sẽ là người thân của bạn mình sẽ quan tâm chăm sóc cho bạn”.
Phương Hạ Vũ khẽ nở nụ cười gượng: “Hạo Ngôn mình biết bạn luôn xem mình là bạn tốt nhất cho nên mới nói vậy nhưng bạn còn phải lo cho tương lai hạnh phúc của bạn nữa, bạn đâu thể ở bên cạnh mình cả đời được”.
Mạc Hạo Ngôn nắm lấy tay của Phương Hạ Vũ: “Nhưng mình không thể để bạn đi được”.
Phương Hạ Vũ nhíu mày hỏi lại: “Tại sao chứ mình sang đó rồi chúng ta vẫn có thể liên lạc với nhau bằng mail hoặc là gọi điện nói chuyện trực tiếp mà”.
Mạc Hạo Ngôn có chút do dự nhưng rồi cũng hạ quyết tâm nói lên suy nghĩ của mình: “Bởi vì… anh yêu em Phương Hạ Vũ”.
Mạc Hạo Ngôn nói rồi liền vòng tay ôm lấy Phương Hạ Vũ vào trong lòng giống như là sợ cô sẽ chạy đi mất, giọng điệu của anh có chút vội vã chứ không điềm tĩnh như mọi ngày nữa: “Ở lại vì anh có được không Hạ Vũ?”.
Phương Hạ Vũ vẫn còn đứng đơ ra không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, Mạc Hạo Ngôn thấy đôi tay của Phương Hạ Vũ vẫn buông lỏng không hề ôm lấy anh cho