Cả người của Phương Hạ Vũ run nhẹ lên, nước mắt của cô vô thức rơi xuống, tay cô nắm chặt thành nắm đấm: “Tại sao lại như vậy? Rõ ràng Hạo Ngôn nói đó chỉ là một âm ưu có người cố tình hãm hại anh ấy để rẽ mình và anh ấy thôi còn Phạm Đông Nghi chỉ là vô tình bị kéo vào mớ rắc rối tình cảm của hai người bọn mình.
Sao tất cả những gì đã xảy ra hóa ra bọn họ vẫn sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau còn mình chỉ là một kẻ ngốc hết lần này đến lần khác bị anh ấy lừa hay sao? Mình không tin Mạc Hạo Ngôn là người như vậy đâu chắc chắn chỉ là hiểu lầm mà thôi, mình không muốn bỏ đi như hai năm trước nữa mình muốn xuống xe hỏi cho ra lẽ”.
Vừa lúc đó thì Mạc Hạo Ngôn và Phạm Đông Nghi lại cùng nhau đi vào nhà trông cứ như một gia đình vậy khiến cho Phương Hạ Vũ vô cùng đau lòng.
Âu Dương Kỳ Tuấn lại tiếp tục lên tiếng công kích Phương Hạ Vũ: “Bây giờ thì em tận mắt chứng kiến người đang lừa gạt em là ai rồi đó, em có muốn suy nghĩ lại không hả Hạ Vũ, dù bao nhiêu năm trôi qua em nhiều lần làm anh tổn thương khi chối bỏ tình cảm mà anh dành cho em nhưng mà anh vẫn một lòng chờ đợi em, em có thể từ bỏ một Mạc Hạo Ngôn luôn lừa dối em để chấp nhận một người thật lòng yêu em như anh hay không?”.
Phương Hạ Vũ đang vô cùng rối trí cô đưa hai tay bịt tai mình lại: “Cậu làm ơn im đi đừng có nói nữa được không? Tôi cảm thấy rất là khó chịu, cậu có thể đưa tôi rời khỏi đây được không hả?”.
Âu Dương Kỳ Tuấn đã đặt được ý nguyện nên cũng chẳng muốn dày vò tinh thần của Phương Hạ Vũ nữa vì vậy đã lái xe đưa cô rời khỏi đó.
Vừa vào đến nhà thì Phạm Đông Nghi đã tỏ vẻ lo lắng lên tiếng hỏi Mạc Hạo Ngôn: “Vậy là tình trạng của bé Gấu đã ổn định rồi phải không?”.
Mạc Hạo Ngôn gật đầu đáp: “Bác sĩ nói không sao rồi cô đừng lo lắng nữa, cả đêm qua đã thức ở bệnh viện rồi hay là lên phòng nghỉ ngơi đi để má Trần chăm sóc bé Gấu cho”.
Phạm Đông Nghi khẽ lắc đầu: “Tôi muốn được ở bệnh cạnh chăm sóc cho bé Gấu cơ”.
“Nên giữ gìn sức khỏe thì mới có sức mà chăm bé Gấu chứ”.
Phạm Đông Nghi gật đầu tỏ vẻ cảm kích: “Cảm ơn anh Hạo Ngôn”.
Mạc Hạo Ngôn đi lên phòng tắm rửa rồi vội cầm điện thoại lên nhắn tin cho Phương Hạ Vũ [Em ngủ chưa?].
Phương Hạ Vũ nhận được tin nhắn của Mạc Hạo Ngôn cô lại không thể vui vẻ như mấy ngày trước mà tin nhắn đó lại giống như một cái gai đang đâm vào tim cô khiến nó rỉ máu.
Phương Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn của Mạc Hạo Ngôn chần chừ hồi lâu rồi để điện thoại lên chiếc tủ nhỏ gần đầu giường.
Phương Hạ Vũ đứng dậy bước ra ban công nhìn xuống dòng người xe cộ đã vãn dần bên dưới những con đường, những ánh đèn đường lung linh trong đêm tối với tâm trạng nặng nề và mệt mỏi.
Hôm nay cô ở lại khách sạn năm sao đắc đỏ do Âu Dương Kỳ Tuấn đặt trước nơi đây đúng là sang trọng bậc nhất thành phố Nam Xuyên nhưng chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc Mạc Hạo Ngôn và Phạm Đông Nghi bước xuống xe cùng nhau thì cô quả thật không thể nào chịu được.
Ngôi nhà đó là của Phương Hạ Vũ và Mạc Hạo Ngôn cơ mà tại sao anh ấy có thể để cho Phạm Đông Nhi vào đó sống được chứ, nếu anh đã chọn cô ấy thì hà tất chạy đến Bắc Minh Trấn chịu khổ trong suốt một năm qua chỉ để mỗi ngày được ở bên cạnh cô.
Khóe mắt của Phương Hạ Vũ đỏ hoe lên một giọt nước mắt rơi xuống, cô nghẹn ngào lẩm bẩm: “Mạc Hạo Ngôn, anh đúng là đồ xấu xa mà nếu đã yêu người khác thì hà cớ gì lại khiến tim em dao động một lần nữa, rốt cuộc là anh muốn làm tổn thương em thêm bao nhiêu lần nưa thì mới buông tha cho em đây?!”.
“Cốc…cốc…cốc”.
Có tiếng gõ cửa phòng nên Phương Hạ Vũ vội đưa tay lau nước mắt chỉnh lại tóc một chút rồi đi ra mở cửa phòng thì nhìn thấy Âu Dương Kỳ Tuấn đang đứng bên ngoài.
Nhìn thấy mắt của Phương Hạ Vũ đỏ hoe lên Âu Dương Kỳ Tuấn cũng thừa biết là Phương Hạ Vũ