"Ở đây, sao toàn mùi bông băng, thuốc đỏ. Đầu mình, đau quá! Nhưng...mình là ai?"
Nó mở mắt, thấy một người đàn ông trung niên. Ông nhìn nó mà mắt cứ rưng rưng:
- Con gái à!
Mặt nó ngơ ra, ông ta...quen quen...
- Cháu là ai?
- Con là Hoàng Mộc Lan, con gái của ta. Ta đã tìm con khắp nơi. Em gái con - Mộc Linh cũng ở Pháp tìm tung tích con nhưng không thấy. May sao...
- Tại sao cháu lại ở đây?
- Thật ra, lúc con đi qua đường. Xe của ta vô mình đụng phải con.
- Vậy ạ? Nhưng nếu thất lạc, sao ông biết cháu là con gái ông?
- Sợi dây chuyền trên cổ, nốt ruồi son trên cánh tay, nhóm máu cũng giống ta. Ta đã cho người kiểm tra. Đây, con xem!
Cầm mẫu xét nghiệm ADN, đúng là cha nó rồi. Đầu đau, nhức không chịu được. Kí ức tràn về, vụ nổ trên chiếc máy bay. Phải nó là Hoàng Mộc Lan, đang trên đường sang Pháp để biểu diễn piano đây mà.
- Cha...con...con...
Ông mỉm cười ôm nó vào lòng mà hai mắt cứ rưng rưng, hơi ấm tình thương của gia đình là đây.
- Lan à, cuối cùng cha con ta cũng đoàn tụ.
- ...
- Lan à, con biết không, cha mong ngày này lâu lắm rồi!
- ...
- Sao con không nói gì hết vậy?
- ...
- Lan! Lan!
Sắc mặt ông, xanh như tàu lá chuối. Con gái ông, sao lại bất tỉnh.
Từ ngoài, một bác sĩ bước vào, mặt hơi lo lắng.
- Bác sĩ, làm ơn giúp con gái tôi!
- Ông yên tâm, cô ấy chỉ là ngất xỉu tạm thời thôi. Có lẽ do va đập quá mạnh...
- Vậy con bé có làm sao không?
- Đương nhiên là không. Nhưng, về kí ức gần đây thì...
- Thì sao?
- Cô ấy sẽ quên hết.
Con gái ông....sẽ quên hết sao?? Ông lặng người, nhìn con gái bé nhỏ của mình nằm trên giường bệnh. Đứa con mà ông đã tìm kiếm bấy lâu. "Bà ơi, tôi đã tìm thấy con của chúng ta rồi. Nhưng tôi sẽ không phục hồi lại trí nhớ cho con bé đâu. Bà biết tại sao không? Vì tôi sợ, tôi sợ phải rời xa nó một lần nữa. Bà nghĩ tôi ích kỉ lắm phải không? Tôi hứa sẽ bù đắp cho con. Tôi và con sẽ sống tốt, bà yên tâm."
Ngày hôm đó, Mộc Gia phát thiệp mời, mở tiệc chiêu đãi lớn lắm. Và cũng...
Ngày hôm đó, một người con trai tìm tìm người con gái mình yêu. Nhưng không thấy...
- Phong à, tao và Mỹ đã tìm khắp nơi rồi. Không thấy đâu cả.
- ...
- Phong, đừng quá đâu buồn. Chắc chắn sẽ tìm được. Cậu về nhà tìm đi. Biết đâu Đình ở nhà đợi cậu thì sao?
- Đúng rồi, chắc chắn cô ấy đang đợi tôi. Tôi sẽ về nhà, cảm ơn Mỹ!
Hắn vội vàng lên xe, chạy với một tốc độ nhanh về đến nhà. Nam nhìn Mỹ khẽ lắc đầu, mong là nó không sao. Cầu mong trời phật thương nó.
Chiếc xe thể thao dừng lại, do phanh gấp nên để lại một lực ma sát khá lớn. Hắn vội chạy vào nhà, cố tìm lại người