Đã ba năm trôi qua. Phong giờ đây đã là giám đốc của tập đoàn Tạ Tuấn, trở nên chính chặc, phong độ hơn.
Ba năm trời, thời gian cứ lặng lẽ trôi và có lẽ cũng dần đến năm thứ 4 rồi. Nhớ ngày hắn sang Pháp, cũng là ngày nó mất. Hắn mất ăn mất ngủ cả tháng trời. May sao, Mộc Linh luôn bên cạnh, nàng an ủi, động viên hắn. Dần dần, hắn đã tiếp nhận tình cảm của Mộc Linh, không còn sợ cô nàng bám đuôi như ngày còn thơ nữa. Dù vậy, với hắn tiếp nhận chỉ là không trốn tránh thôi. Còn đáp lại thì hoàn toàn không, vì trong tim hắn cũng chỉ có nó, có nó mà thôi.
Đã 12h trưa, một vị giám đốc trẻ tuổi vẫn ngồi say sưa làm việc. Nhưng vẫn không quên ngắm nhìn tấm cô gái trong bộ đồng phục trường Q&K.
"Cốc...cốc...cốc"
- Anh Phong, có trong đó không???
- Vào đi!!
Hắn cất bức hình vào ngăn tủ, rồi cánh cửa bật mở. Cô gái vui vẻ mang cơm hộp tới.
- Anh ăn chút gì đi!!
- Để đó đi!!
Phụng phịu mang cơm hộp để dưới bàn làm việc. Cô nàng vòng tay ôm lấy giám đốc đang dán mắt vào mấy bản hợp đồng.
- Mộc Linh, anh đang bận
- Người ta ôm người yêu một chút có sao đâu!!
- E hèm!! - tiếng ho của kẻ thứ 3 xuất hiện vô tình thấy cảnh không nên xem
- Anh Nam!! Sao anh không gõ cửa??
- Cửa mở anh vào thôi
- Có gì không - giọng hắn lạnh lùng
- Chút có đối tác qua kí hợp đồng
- Mộc Linh! Anh đi trước
- Vâng, tối nay em có chuẩn bị cơm tối. Anh nhớ về ăn nhé!!!
- Ừ!
Hắn cùng Nam đến phòng họp để gặp đối tác làm ăn. Dự án lần này rất lớn, đối tác là một nàng doanh nhân trẻ, nhưng cực kì nhiều kinh nghiệm trên thương trường. Nên lần này đích thân hắn phải đến dự để không làm bất lợi cho công ti.
Cửa phòng họp chợt mở. Nổi bật hình ảnh cô gái sắc sảo hiện lên trước mặt hắn. Khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng, cô diện chiếc đầm trắng thêu hoa văn đơn giản, khoác áo lông màu kem, tôn lên vẻ quý phái, tinh tế. Hắn đơ người nhìn cô. Đây chẳng phải cô gái mà hắn luôn ngày đêm mong chờ từng phút từng giây đây sao?? Phải chăng...Đình Đình của hắn đã trở lại???
- Này, Phong!! Làm sao thế??
- ...
- Xin chào, tôi tên Hoàng Mộc Lan, rất vui được làm quen!!
- Hả?! Mộc Lan?? Vậy cô là chị gái thất lạc của Linh à?? - Nam hơi bất ngờ
- Vâng. Vậy mà tôi tưởng anh và giám đốc đây phải biết từ trước chứ?? - Mộc Lan
Giọng nói ấy, sao mà quen quá. Phải chăng, cô chính là....
- Đình Đình
Suy nghĩ của hắn đã thốt lên thành lời, khiến cho Nam và Mộc Lan cực kì ngạc nhiên. Riêng Lan không hiểu cậu em rể tương lai đang nhắc đến ai nữa, bèn làm lạ, hỏi:
- Đình Đình là ai vậy??
Hắn giật mình luống cuống, mất tự chủ, hắn, hai tay vịn chặt vai Lan, rồi hỏi gấp:
- Là em phải không?? Em đã trở về với