Tôi là Lâm Tứ Nguyệt, ngày tôi sinh ra mưa rơi tí tách dưới mái hiên, chim Vũ Yến đậu trên cây cột điện bên ngoài cửa sổ, trong viện tử (1) nở rộ loài hoa không biết tên, đất trời đắm mình trong một màn sương, đây là thời tiết đẹp nhất trong năm mà người ta vẫn thường ca ngợi chính là : nhân gian ngày tháng tư (2). Người dì sống ở Giang Nam đã đặt cho tôi cái tên thơ mộng như thế đó : Tứ Nguyệt. Sự ra đời của tôi là chứng nhân cho một tình yêu ngọt ngào. Ban đầu họ của tôi là họ Lợi, Lợi Tứ Nguyệt. Trong kí ức của những năm tháng xa xôi ấy, loáng thoáng như có một người đàn ông dịu dàng nho nhã luôn thủ thỉ bên tai tôi bằng giọng nói yêu thương tha thiết . À, người ấy là bố tôi ! Lúc đó, ông đã từng vô cùng mong chờ tôi lớn lên. Tôi của thời thơ ấu chắc phải rất hạnh phúc nhỉ - ! Tuy thời điểm kia tôi không hề hiểu được mùi vị của hạnh phúc là thế nào, nhưng qua những tấm hình được chụp hồi bé , tôi đã nhìn thấy nụ cười của mình rất ngọt ngào, nét tươi tắn đong đầy cả khuôn mặt nhỏ xinh.
(1) Chỉ những căn nhà vườn nhỏ, trước và sau có tường hay hàng rào bao lại.
(2) Lời trong bài thơ kinh điển “ Em là nhân gian ngày tháng tư” của nhà thơ thời kì dân quốc Lâm Huy Nhân.
Sau đó, có một ngày, mẹ quyết liệt nói với tôi : “ Từ nay về sau con tên là Lâm Tứ Nguyệt”, tôi ngây ngô không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy cả khuôn mặt mẹ giàn dụa nước mắt, chúng như những hạt ngọc trai trong suốt, lã chã rơi xuống không ngừng.
Phải rất lâu rất lâu sau tôi mới hiểu được những giọt nước mắt của mẹ khi ấy. Hôm đó, người đàn ông mà mẹ yêu thương đã khoác tay một người khác, hình ảnh đẹp đẽ của họ được đăng trên báo, được người người ca ngợi là một đôi trai tài gái sắc. Mà chú rể anh tuấn kia, chính là bố tôi. Đến cuối cùng, mẹ tôi cũng không thể trở thành vợ ông. Tình yêu của họ lúc ban đầu thì tươi đẹp nhưng đến cuối cùng lại là tàn úa, họ vốn không nên gặp nhau, nhưng vận mệnh có đôi khi lại cứ muốn cợt đùa.
Nhưng tôi vẫn cứ thích cái tên của mình, bởi vì người nào đó thích, bởi vì người nào đó luôn thích gọi - : “ - Tứ Nguyệt” - “ Tứ Nguyệt”. Vừa ngân nga, vừa êm ái và - vô cùng hân hoan. Tôi vốn không nghĩ rằng tên của mình có thể được gọi một cách trìu mến như thế, tôi càng không nghĩ rằng có một ngày tôi sẽ giống như