“ Ông ngoại của Trinh Liệt là cấp trên của bố tôi, lại có ân tri ngộ với bố. Mẹ Trinh Liệt và tôi lại là bạn học, từ bé, hai nhà chúng tôi đã rất thân nhau. Sau đó, mẹ Trinh Liệt được gả đến Macau, vẫn luôn rất ít về nhà. Rồi có một năm, cô ấy dẫn theo đứa bé vô cùng khôi ngô tuấn tú xuất hiện trước mặt chúng tôi, vừa khóc vừa nói với bố cô ấy không còn cách nào khác, thế là, đứa bé đó đã ở lại Bắc Kinh, do lão trưởng bối chăm sóc. Lâu dần tôi cũng hiểu ra vài chuyện, thì ra, mẹ Trinh Liệt được gả vào một gia tộc rất có tiếng tăm ở Macau, một năm sau Trinh Liệt chào đời, cậu bé ấy từ nhỏ đã được đưa sang Anh Quốc. Năm đó khi cậu ấy về Macau đón giáng sinh, ai ngờ được, cậu ấy và bố lại gặp phải bọn bắt cóc ở khu vui chơi. Cũng không biết làm sao lại kinh động đến cảnh sát, bọn bắt cóc nhất thời tức giận đã ra tay sát hại. Kết quả, cảnh sát đã tìm thấy thi thể bố Trinh Liệt trong một nhà xưởng bỏ hoang và cậu bé Lam Trinh Liệt vừa tròn mười tuổi được giấu trong một thùng gỗ lớn. Sau hôm đó, cậu bé ấy suốt cả nửa năm không mở miệng nói câu nào, sau đó, mẹ cậu bé đã đưa cậu đến Bắc Kinh. Lão trưởng bối là người đôn hậu, hàng ngày ông ấy hay cười ha ha, rất có lòng kiên trì, không ngại phiền ngại khó trò chuyện với cậu bé, đưa cậu bé lần lượt đi thăm thú các đền chùa, dạo hết các con hẻm, tiếp nhận những điều thú vị, dần dần, cậu bé đã bắt đầu nói chuyện, sau đó dưới sự tư vấn của bác sĩ tâm lý đã hồi phục. Đến năm mười hai tuổi, cậu ấy lại bị đưa về Anh Quốc. Lúc bị đưa đi, cậu bé nước mắt đầm đìa, nắm chặt tay lão trưởng bối không rời. Khi đó lão trưởng bối nói với cậu bé, ông sẽ ở nơi này đợi cậu, đợi cậu học thành tài quay về. Thế nhưng, khi cậu ấy hớn hở trở về, điều chờ đợi cậu ấy lại là ông ngoại đã không còn bóng dáng, lão trưởng bối đã để lại rất nhiều đoạn ghi âm đối phó với những cuộc gọi đường dài của đứa cháu ngoại. Sau khi biết được sự thật ông ngoại mình đã không còn vào năm cậu mười tám tuổi, cậu bé ấy trong cơn nóng giận đã mang đốt hết những thứ mang từ Anh Quốc về. Cậu ấy nói, người đã không còn, những thứ này để cho ai xem. Những thứ bị lửa đốt cháy đó toàn là các giải thưởng cậu ấy đã dành được. Sau đó, cậu ấy đã đam mê đua xe trái phép. Lần này, cũng là do đua xe xảy ra tai nạn từ Nhật được đưa về đây.” Trong làn khói thuốc và những tiếng thở dài khe khẽ, viện trưởng Chu không ngừng tường thuật lại câu chuyện.
Cho nên, khi Lam Trinh Liệt nói về Bắc Kinh luôn đong đầy tình yêu thương; cho nên, cậu ấy đặc biệt nâng niu chiếc đồng hồ bố cậu ấy để lại; cho nên, cậu nhóc ấy luôn như có như không giữ một cảm xúc xa lánh nhàn nhạt với cái thế giới này. Trong lòng tôi xót xa, một đứa trẻ mười tuổi vốn nên sống ngây thơ trong sáng, nhưng Lam Trinh Liệt lại sớm nếm trải khổ nạn.
* * *
Lúc bước vào thang máy tâm trạng tôi khá nặng nề, vốn cho rằng Lam Trinh Liệt luôn được ông trời chiếu cố nhưng sau lưng lại ẩn giấu một quá khứ thế kia, nghe ra có hơi giống những chuyện chỉ xảy ra trên phim ảnh.
“ Khúc xương tầng mười bảy dễ gặm không, hộ lý Lâm ?” Người trong thang máy đều đang nhìn tôi, tôi mới ý thức được người đứng bên cạnh đang nói chuyện với mình, đó là người trước đây cùng một tổ với tôi, hộ lý Lý.
“ Uhm, đương nhiên, nếu cô gọi cậu ấy là khúc xương, vậy đó cũng chính là khúc xương đáng yêu nhất trên đời.” Tôi dùng ngữ khí nhẹ nhàng đáp trả cô nàng.
“ Nói như thế, hộ lý Lâm cũng đã bị nhan sắc của khúc xương đó chinh phục rồi thì phải.”
“ Đúng đấy, nhưng theo tôi thấy, hộ lý Lý cô đây ngay đến cơ hội bị chinh phục cũng không có.” Tôi cười với cô nàng, đối với việc cô nàng ví Lam Trinh Liệt như một khúc xương tôi rất phản cảm.
Đẩy cửa ra, Lam Trinh Liệt đang ngồi trên sofa xem tạp chí toét miệng ra : “ Hộ lý tỷ tỷ, tôi vừa đang nghĩ, buổi chiều chúng ta nên chơi trò gì đó.”
Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, cột lại dây áo bệnh nhân, nhìn vào mắt cậu ấy, từ tốn nói : “ Lam Trinh Liệt, đã xem qua《Đại Thoại Tây Du》chưa ?”
“ Hay là chúng ta chơi trò đánh cược nhé.” Ngày đó, tôi đã từng vì 《Đại Thoại Tây Du》mà thua cho chàng trai tên Joe Andy mười bữa cơm : “ Chúng ta cược khi xem《Đại Thoại Tây Du》có phải cậu sẽ cười thật to hay không. Nếu cười lên xem như cậu thua, cậu không cười xem như tôi thua, thế nào ?”
“ Thế đặt cược là gì ?” Lam Trinh Liệt khẽ nhướng mày.
“ Nếu thua, tôi sẽ cuốn gói hô biến, thêm vào ở mỗi tầng lầu tôi sẽ hét to tôi là người gian dối. Còn nếu tôi thắng, đổi lại chúng ta sẽ chung sống hòa bình một tuần, trong thời gian đó, cậu phải nhiệt tình phối hợp với bác sĩ. Sau một tuần, nếu cậu vẫn cảm thấy tôi không ổn, đến lúc đó, cậu có thể đổi tôi đi.”
“ Hử ? Mỗi tầng lầu sẽ hét một lần, thế chị phải hét đến mười bảy lần. Được, chốt cược.”
Tôi mang đến đĩa CD《Đại