Lam Trinh Liệt nằm ở phòng bệnh VIP cao cấp nhất, bên trong không thiếu thứ gì, mức độ sang trọng có thể sánh ngang với phòng hạng nhất trong khách sạn năm sao, nhưng cậu ấy vẫn không ở yên. Gần đến giờ tan tầm, tôi nhìn thấy Lam Trinh Liệt quần áo giản dị, đội mũ bóng chày, kính râm to bản theo sau hai anh chàng cao to bước ra từ thang máy VIP.
“ Lam Trinh Liệt, cậu đứng lại đó.” Tôi chạy đến trước mặt cậu ấy, ngăn lại : “ Cậu ăn mặc thế này định đi đâu đấy ?” Đây đã là lần thứ hai trong bốn ngày nay tôi phát hiện cậu ấy ăn mặc như thế, lần trước vì là ban ngày, tôi đã xem như không nhìn thấy, còn bây giờ trời đã chạng vạng.
“ Hơ, đã mặc đến thế này vẫn bị chị nhận ra, thật mất hứng.” Cậu ấy kéo mũ xuống thấp một chút, nói với hai anh chàng bên cạnh : “ Thế này có đỡ hơn chút nào không ?”
“ Lam Trinh Liệt, cậu vẫn chưa nói với tôi cậu định đi đâu ?” Trong lòng có một cục tức đang âm ỉ, Lam Trinh Liệt của tuổi mười bảy cũng ngoan cố, nhưng sẽ không ngang tàng ngổ ngáo như hiện nay.
“ Hộ lý tỷ tỷ . . . chị biết những chuyện này để làm gì ?” Cậu ấy khoanh tay trước ngực.
“ Chẳng phải cậu cứ luôn miệng gọi tôi bằng chị sao ? Vậy thì, giờ cứ xem như chị gái đang quan tâm em trai đi .”
“ Nếu chị đã thật sự muốn biết, thôi thì nói cho chị nghe vậy, rất đơn giản, hôm nay là sinh nhật bạn gái tôi .” Cậu ấy chìa cả hai tay ra.
“ Bạn gái ư, từ khi nào cậu có bạn gái hử ? Sao tôi không biết ?” Mấy câu này chẳng kịp suy nghĩ cứ thế phụt ra, sau khi nói xong tôi có chút thảng thốt.
“ Chị vẫn tự xem mình là chị gái tôi thật sao ? Tôi quen bạn gái việc gì chị phải biết ? Còn nữa, chị cũng thật lạ lùng, nghe giọng điệu của chị có vẻ như chị đang xem tôi là đồng bọn thì phải, nhưng tôi là một người đàn ông đích thực, người đàn ông đích thực đương nhiên sẽ bị các cô gái thu hút.”
Thấy cậu ấy rời đi, tôi lại đuổi theo gọi lại.
“ Lại . . . lại chuyện gì nữa.” Cậu ấy mất hết kiên nhẫn.
“ Lam Trinh Liệt,” tôi nói với cậu ấy : “ Cậu nghe cho rõ này, bây giờ cậu có thể đi, nhưng tôi sẽ ở trong phòng cậu đợi cậu về. Tôi muốn cậu phải quay về trước mười giờ tối nay, tôi muốn cậu không được uống rượu, không được để người khác động vào vết thương. Nếu như . . . nếu như cậu không tuân thủ theo những qui định trên, đến lúc đó, không cần cậu đuổi, tôi cũng sẽ tự mình . . . biến.”
“ Cầu còn không được, biết không hử ? Tôi sớm đã chán chị đến tận cổ rồi.” Cậu ấy lạnh lùng liếc tôi, rồi nghênh ngang rời đi.
* * *
Tôi tựa vào tường thang máy, trong lòng ngập tràn nỗi mất mát, từ lúc nào đã để tâm đến tên nhóc này như thế, rốt cuộc là từ lúc nào đây ? Là do đồng cảm ư ? Chắc là do đồng cảm thôi. Bởi cậu ấy giống với Tiểu Hổ ? Bởi cậu ấy cũng như tôi thiếu vắng tình yêu của bố ?
Tôi đứng trước cửa sổ nơi Lam Trinh Liệt vẫn thích đứng, phóng tầm mắt ra Bến Thượng Hải, thành phố này so với lúc tôi rời đi đã thay đổi khá nhiều, các tòa nhà cao hơn, ánh đèn đường rực rỡ hơn, con người cũng thời trang hơn, đâu đâu cũng là cảnh tượng phồn vinh lung linh. Nhưng trong cái thành phố này tôi vẫn không thể tìm lại tôi của ngày xưa, nhà sách lần đầu tiên gặp được Joe không còn nữa, quán ăn sáng Joe thích không còn nữa, rạp phim cũ khi cùng xem《Đại Thoại Tây Du》cũng không còn, trường tôi theo học trước đây vẫn còn đó, nhưng đã đổi tên.
Đứng trước cửa sổ nhìn về phía tây, đó là nơi tôi đã từng sống sáu năm, hơn một tháng quay về đây, tôi từ đầu đến cuối không đủ dũng khí đến gõ cửa cánh cổng lớn của ngôi nhà đó, thậm chí tôi còn có ý nghĩ trốn tránh, che giấu nỗi lòng vẫn không cam tâm, Lâm Tứ Nguyệt, vốn chẳng được áo gầm hồi hương, cũng không có cuộc sống hạnh phúc. Nhìn xem đồng hồ, thời gian đang chỉ chín giờ. Tôi ngồi xuống sofa, mở một bài nhạc nhẹ.
* * *
Tôi không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, nhưng khi tỉnh dậy, ánh đèn le lói, tôi nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi. Xem ra Lam Trinh Liệt vẫn chưa về, trong lòng dâng lên nỗi mất mát nhạt nhòa, thì ra trong lòng tên nhóc ấy tôi vốn không là gì cả.
Tấm chăn từ trên người rơi xuống, tôi bước về phía cửa phòng, khi tay vừa chạm đến tay nắm cửa, trong lòng có chút gì đó sai sai, tấm chăn trên người tôi từ đâu ra thế ?
“ Trước mười giờ tôi đã về rồi, khi đó chị đang ngủ nên tôi không gọi.” Tiếng Lam Trinh Liệt vọng đến từ sau lưng.
Tôi đưa tay ra bật đèn trong phòng, trông thấy Lam Trinh Liệt đang mặc đồ ngủ ngồi tựa trên giường.
“ Tôi không uống rượu, cũng không để người khác động vào vết thương.” Thấy tôi không lên tiếng, cậu ấy nói thêm.
“ Uhm, biết rồi.” trong lòng có thứ cảm xúc ấm áp đang dâng trào, tôi bước tới đứng trước mặt cậu ấy : “ Lam Trinh Liệt, tối nay chơi vui không ? Bạn gái cậu có xinh lắm không ?”
“ Cũng không tệ, ngoại trừ việc nhạt nhẽo ngồi nhìn người khác uống rượu.” Trên mặt cậu ấy có vẻ không vui.
“ Tôi làm thế đều muốn tốt cho cậu. Bố cậu chẳng đã bảo cậu phải tự bảo vệ mình thật tốt sao, mà trân trọng sức khỏe cũng chính là một cách tự bảo vệ mình, rượu ấy à, chờ vết thương khỏi hẳn hãy uống.”
Cậu ấy ngước mắt nhìn tôi, ánh đèn pha lê rơi vào trong mắt cậu, xoay vòng muôn ngàn ánh sáng, Lam Trinh Liệt sau khi trưởng thành cứ như biển sâu thẳm thẳm, càng nhìn càng khiến người ta muốn lao vào.
Tôi vội vàng khẽ cụp mắt xuống, ánh mắt đó quá quyến rũ. Ngay lúc này, điện thoại tôi chợt đổ chuông, tôi vui mừng khi nó reo thật đúng lúc.
“ Này, cô gái kia, nửa đêm canh ba rồi còn chưa chịu về.” Điện thoại vọng đến giọng nói của Phương Hạo.
“ Anh lớn tiếng như thế làm gì, về ngay đây, tôi đâu còn là trẻ con.” Tôi nhỏ giọng đáp.
“ Đang ở đâu, tôi đến đón em ?”
“ Trong bệnh viện,” hiện giờ đã hơi muộn : “ Vậy cũng được, anh đến đón tôi đi, tôi đợi anh ở cổng.”
Ngắt điện thoại, tôi chào Lam Trinh Liệt rồi rời đi.
Chiếc xe lướt trong màn đêm sâu thẳm. Tôi ngồi trong xe Phương Hạo, hít sâu vào một hơi.
“ Vừa nãy có con sói đuôi to đuổi