“ Hai tháng trước, Lam Trinh Liệt trở thành đồng nghiệp của tôi, trong công ty, cậu ấy không phải tên Lam Trinh Liệt, cậu ấy là Eric, một thanh niên trẻ có kinh nghiệm du học, một thái điểu vừa bước chân vào chốn công sở. Mọi người không hề biết được thân phận thật sự của cậu ấy, chức vụ rất thấp. Có biết không, lúc mới vào công ty bởi vì gương mặt đẳng cấp thần tượng kia của cậu ấy còn dẫn đến một trận rối loạn, biết bao cô gái say mê cậu ấy. Khi đó, cấp trên của chúng tôi còn nói đùa, lợi ích lớn nhất cậu thanh kia mang đến chính là, sự chải chuốt của chị em phụ nữ tốt lên nhiều.”
“ Trong công ty, đối với ai cậu ấy cũng nhã nhặn lịch sự, tên tiểu tử ấy đúng thật là quý tộc bẩm sinh, mặc dù biểu hiện của cậu ấy rất khiêm tốn, nhưng tính cao quý từ trong cốt tủy vẫn khiến người khác có cảm giác xa cách. Có biết mấy cô gái gọi cậu ấy là gì không ? Hoàng tử lưu lạc chốn dân gian, nhưng chàng hoàng tử kia với ai cũng đều hòa khí, duy nhất với tôi lạnh như băng. Tôi nghĩ, nhất định là em đã liên lụy tôi. Đến nỗi cậu ấy nhìn thấy tôi chẳng khác nào nhìn thấy kẻ thù.
Phương Hạo vừa nói vừa đưa ánh mắt ai oán mang nhìn tôi dò xét.
“ Người đó làm việc có tốt không ?”
“ Tên tiểu tử ấy quả thật không phải bình hoa, cũng không có tính khí hung hăng hay ngạo mạn của đám công tử kia, trong hai tháng ngắn ngủi, liền khiến cho túi tiền khách hàng của cậu ấy đầy ắp. Bây giờ, cậu ấy đã có văn phòng riêng, công ty còn sắp xếp trợ lý cho cậu ấy. Ban đầu, tôi còn cho rằng cậu ấy sẽ là chiếc gối thêu hoa, chẳng ngờ tuổi còn trẻ thế đã có cái nhìn đầu tư quyết đoán chuẩn xác.
Trong cuộc sống này làm gì có thành công không làm mà hưởng. Lam Trinh Liệt cũng vậy.
Phương Hạo rỉ rỉ rả rả kể cho tôi nghe những chuyện liên quan đến Lam Trinh Liệt, như sự si tình của nữ khách hàng dành cho người nào đó, như cô nhân viên xinh đẹp nhất trong công ty nhiều lần liếc mắt đưa tình với người nào đó . . .
Đã hơi chếch choáng, khi nghe đến đoạn Lam Trinh Liệt đứng giữa đại sảnh đông người hét lên với nữ khách hàng nào đó “ Đồ háo sắc” , tôi đã bật cười.
“ Tứ Nguyệt, nếu em vẫn còn thích cậu ấy, hãy quay về bên cạnh người ta đi, tuy cậu ấy đối với đám con gái yêu thích mình đều trưng ra bộ dạng lạnh như băng, nhưng cũng có ngoại lệ, cô gái kia tên Triệu Tiên Đế, hai người họ vào công ty cùng một ngày, theo cảm nhận của tôi, quan hệ của bọn họ không đơn giản, bọn họ rất ăn ý, tôi còn vô tình biết được, bọn họ sống cùng với nhau. Hơn nữa, theo tôi thấy cô gái tên Triệu Tiên Đế kia rất có ma lực.”
Triệu Tiên Đế, cái tên này tôi không xa lạ gì, tên của cô ta trong danh bạ điện thoại của Lam Trinh Liệt đứng ở vị trí thứ tư, còn Dung Như Xuân ở vị trí thứ năm. Có một hôm, tôi hỏi Lam Trinh Liệt, Triêu Tiên Đế là ai, Lam Trinh Liệt cười cười nói, Tiên Đế ấy à, ông ngoại của cô ấy và ông ngoại của anh là bạn bè rất thân, nhỏ hơn anh một tuổi, hồi ở Anh Quốc bọn anh vẫn luôn sống cùng nhau. Lam Trinh Liệt nói thế này, Tiên Đế từ nhỏ đã là bạn cùng chơi của anh, bọn anh rất hợp nhau, cô ấy đối với anh, là một người rất đặc biệt.
Tôi đã xem ảnh của Triệu Tiên Đế, khi ấy, dưới bức tường phủ đầy dây thường xuân, cô ta và Lam Trinh Liệt tựa vào nhau, dáng vẻ bảy, tám tuổi, hàm răng trắng đều, cười rất rạng rỡ, tấm ảnh kia vẫn luôn được đặt trong phòng Lam Trinh Liệt, sau đó khi tôi đến đây sống thì không thấy nữa, Lam Trinh Liệt không nói, tôi cũng không hỏi.
Tôi còn nhìn thấy Lam Trinh Liệt trò chuyện với cô ta qua video chat, khi ấy Lam Trinh Liệt cười rất vui vẻ.
Triệu Tiên Đế và Lam Trinh Liệt là thanh mai trúc mã. Kiểu thanh mai trúc mã hơi bị đặc biệt.
Tôi uống cạn rượu trong ly, đưa tay chống dưới cằm, mang theo khẩu khí bánh bèo : “ Triệu Tiên Đế, cô ta có ma lực hơn tôi à ?”
“ Em uống say rồi.” Phương Hạo lấy đi chiếc ly trong tay tôi.
“ Có à ?” Tay của tôi phủ lên tay Phương Hạo : “ Phương Hạo, tôi còn muốn uống, chẳng phải anh nói tối nay chúng ta không say không về sao ?” Đầu của tôi cứ không ngừng gục lên người Phương Hạo, sau đó, tôi nghe thấy anh ấy thở dài một hơi.
“ Lâm Tứ Nguyệt, em đừng quên, tôi là một người đàn ông, em không lo tôi sẽ làm những chuyện loạn tính sau khi say à ?”
“ Nếu như làm loạn thật, Phương Hạo, vậy tôi gả cho anh.” Nhìn anh ấy, tôi cười ngây ngô.
Sau đó, chúng tôi đúng là không say không về.
Tỉnh dậy trong ánh nắng ấm áp, hoàng hôn như cục lửa rơi bên ngoài cửa sổ tòa nhà cao tầng này, đây là lễ giáng sinh không có bông tuyết. Giáng sinh năm nay ngập tràn ánh nắng.
Trong đầu có hơi rối rắm, trí nhớ sau cùng dừng lại ở khuôn mặt phóng đại của Phương Hạo hướng gần về phía tôi và còn những lời tôi nói.
“ Nếu như làm loạn thật, Phương Hạo, vậy tôi gả cho anh.”
Lật tung tấm chăn ra, tôi thở phào một hơi, may mà, quần áo vẫn y nguyên như tối qua, mọi thứ bình thường.
“ Phương Hạo, Phương Hạo.” Tôi gọi mấy tiếng. Không thấy hồi âm, tôi bước ra khỏi phòng, trên bàn là lời nhắn của Phương Hạo.
“ Này cưng à, tôi phải đi cho kịp chuyến bay, thôi thì tôi khai thật với em , em có ma lực hơn cái cô Triệu Tiên Đế kia, có biết không, tối qua, suýt chút nữa tôi đã hôn em. Nếu như, em nói thêm một lần nữa muốn gả cho tôi, thế thì, tôi cứ cưới em là