Đêm đến, tôi nằm trên giường, hơn mười giờ rồi, Lam Trinh Liệt vẫn chưa về, cũng không gọi điện thoại. Trong đêm tối tĩnh lặng này, tôi không khỏi liên hệ người nào đó với cô gái tên Triệu Tiên Đế kia với nhau, biết đâu giờ này hai người họ đang ở cùng, giả như đang ở bên nhau thì hai người họ lại đang làm chuyện gì đây ? Những cảm xúc mơ hồ kia quấy nhiễu khiến tôi lăn qua lộn lại.
Cầm chiếc ly tôi dừng lại trên cầu thang, trong phòng khách rộng lớn im ắng dường như tôi nghe thấy một tiếng động, chờ đến khi tôi nhận ra được đó là tiếng mở cửa, đèn lớn trong phòng khách đã “ tách” một tiếng vang lên. Cả phòng khách phút chốc hoàn toàn bừng sáng.
Tôi đứng trên cầu thang trợn mắt nhìn nhau với mấy người vừa bước vào, đám trai trẻ kia hướng về tôi há hốc mồm, Lam Trinh Liệt đứng giữa bọn họ, sau đó, tôi nghe thấy tiếng hét nộ khí xung thiên của Lam Trinh Liệt vang lên.
“ Các cậu, nhắm mắt lại hết cho tôi. Lâm Tứ Nguyệt, em mau về phòng ngay đi.”
Ngay sau đó, đèn lớn bị tắt ngúm, trong phòng khách khôi phục lại dáng vẻ mờ mờ tối tối vừa rồi. Có kẻ nhịn cười không nổi, có kẻ lén cười khúc khích. Còn tôi, chẳng hiểu nổi tình hình lúc này, vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu.
“ Chết tiệt. Lâm Tứ Nguyệt, em còn đứng ngây ra đó làm gì ?” Lam Trinh Liệt lần nữa kéo cao giọng.
Quay trở về phòng, nhìn vào trong gương khuôn mặt tôi chợt đỏ bừng, rốt cuộc tôi cũng hiểu ra cơn thịnh nộ của Lam Trinh Liệt, chiếc áo ngủ cổ hơi bị sâu màu trắng dưới sự phản chiếu của ánh đèn thoắt ẩn thoắt hiện, đáng chết ở chỗ thường ngày tôi có thói quen không mặc nội y khi đi ngủ. Thế mới nói . . .
Trốn vào trong chăn, mặt tôi nóng rang, nhưng vẫn có chút ngọt ngào quẩn quanh trong lòng. Tôi đoán, hiện giờ sắc mặt của Lam Trinh Liệt nhất định rất tệ, trong lòng tôi còn có hơi châm chọc, ai bảo mua bộ áo ngủ kiểu này chứ. Lam Trinh Liệt không thích áo ngủ có cúc, người nào đó nói, mở chúng ra quá bất tiện. Người nào đó đúng là kẻ nóng vội.
Cửa đã bị đẩy ra, rất nhanh vị trí bên cạnh tôi bị lún xuống, Lam Trinh Liệt dán chặt người mình vào sau lưng tôi, trong hơi thở cận kề tôi ngửi thấy mùi thơm của rượu nho. Tôi dịch ra phía ngoài, người nào đó bám sát theo.
Miệng của người nào đó gặm lấy dây áo ngủ của tôi, như một chú cún con, một chú cún con đang khó ở, nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của người nào đó, trái tim tôi trở nên mềm nhũn. Cái người mà, tôi cứ nghĩ bản thân mình đã không còn tư cách xuất hiện trước mặt người ấy. Nhưng người nào đó, đã dùng kiểu cách thức kia để tôi xuất hiện trước mặt mình. Khoảnh khắc này, tôi hân hoan như vậy , quay trở về bên cạnh người ấy, chẳng có điều gì quan trọng hơn.
“ Anh uống rượu rồi.” Giọng của tôi mềm mại vang lên trong đêm.
“ Em quan tâm à ?” Lam Trinh Liệt vùi đầu vào mái tóc tôi, giọng điệu như một đứa trẻ ấm ức.
Tôi xoay người lại, vùi đầu vào lòng ngực người nào đó, buồn bã nói : “ Đương nhiên.”
“ Thế em không giận nữa ha.” Tay của người nào đó quấn lấy eo tôi.
Trong phòng đang lưu chuyển một loại hơi thở nồng nhiệt đầy ám muội, dưới ánh đèn dịu dàng có gì đó đang ngo ngoe ngọ nguậy, cùng với nhau.
Mặt đối mặt.
Tôi đưa tay luồn vào trong áo của người nào đó, vào lúc này đây tôi chỉ muốn vuốt ve người ấy, cảm nhận người ấy, thông qua sự tiếp xúc thân mật tạm thời quên đi mọi thứ. Ngay một giây tiếp theo, Lam Trinh Liệt lật người lên trên, nụ hôn, phủ kín đất trời, mang theo sự tước đoạt như ngày tận thế . . .
Nửa đêm, tôi bị cảm giác nghẹt thở làm cho thức giấc, mở mắt ra nhìn thấy Lam Trinh Liệt đang say giấc ôm tôi thật chặt, cứ như thể lo sợ đánh mất đi thứ yêu quý nhất trong đời.
Tôi vừa có ý định đẩy người nào đó ra một chút, người ấy tỉnh ngay lập tức, ngẩn ra nhìn tôi một lúc, lại ôm chặt lấy tôi, thì thầm vào bên tai tôi : “ Cũng may, Tứ Nguyệt vẫn còn đây.”
Sau đó, người ấy đưa tay lên gò má tôi, vuốt ve tỉ mỉ : “ Hôm ấy, chắc hẳn anh đã đánh em rất đau. Tứ Nguyệt, anh xin lỗi, anh cho rằng trong cuộc đời này người anh sẽ không nỡ đánh là em, nhưng anh lại đánh em rồi.”
Lâm Tứ Nguyệt vốn không phải một người dễ dàng rơi lệ, nhưng cái người này cứ hết lần này đến lần khác khiến cho nước mắt của tôi mất kiểm soát.
“ Sao thế hử ? Hửm ?” Lam Trinh Liệt cuống cuồng tay chân, người ấy vừa đưa tay ra, đèn trong phòng đã sáng lên. Dưới ánh đèn vàng sáng tỏ, quần áo của tôi và Lam Trinh Liệt rơi trên sàn mang theo sắc màu ám muội. Chiếc áo ngủ xinh đẹp bị gặm đứt dây của tôi thật quá đáng thương nằm ngay trên sàn. Lam Trinh Liệt theo ánh mắt của tôi tia lên đám quần áo, cười có vẻ hả hê.
“ Không cho cười.” Tôi đưa tay chặn miệng người nào đó, Lam Trinh Liệt vừa hôn tay tôi vừa chẳng chút e dè nhìn vào tôi, ánh mắt cháy bỏng. Tôi cúi đầu nhìn chính mình, tấm chăn được đắm hờ trên vai tôi rơi trượt xuống.
“ Không được, em mệt rồi.” Tôi bịt kín chăn, lắc đầu nguầy nguậy.
“ Nhưng anh không mệt.” Lam Trinh Liệt nhào qua người tôi.
“ Được rồi, thế . . . thế . .