Thượng Hải hoa lệ, ngựa xe như nước, tôi bước đi trong cái thành phố rộng lớn ấy, như một linh hồn lưu lạc.
Ánh đèn trong nhà sách quá ấm áp, tôi không tự chủ được bước vào, bên trong không quá nhiều người, tôi rút ra một cuốn sách từ trên kệ, rất nhanh, tôi đã bị những hình minh họa bên trong hấp dẫn, tiếp theo là câu chữ, đơn giản và chứa đầy sự ngây thơ. Đó là một cuốn truyện cổ tích, tôi vô cùng ngưỡng mộ cô bé có tên Alice trong truyện, có được thế giới như thế để cho cô bé chạy trốn, còn Lâm Tứ Nguyệt thì không.
Khi ngẩng đầu lên, trong cái khe hở của cuốn sách bị rút ra, một đôi mắt mang theo ý cười nhìn tôi, đôi mắt trên gương mặt ấy cứ như dòng nước trong lành ngày thu, người ấy trông qua cái khung nhỏ xíu trên kệ sách, lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi mang sách bước đến quầy thu ngân, phía sau có tiếng bước chân vội vàng : “ Hi, em thích cuốn sách đó sao ? Tôi cũng rất thích.” Người này nói tiếng Trung giọng có chút lơ lớ, tôi dừng chân, quay đầu : “ Vậy anh cầm đi.” Tôi đưa sách cho người ấy.
“ NO . . NO . . .” Người đuổi theo vội xua xua tay : “ Tôi không có ý này.”
Tôi đặt sách vào tay người ấy, bước đi không hề quay đầu, tôi biết làm như thế có thể giúp tôi ngăn chặn không ít những phiền phức không cần thiết, tôi không thích chơi những trò trai theo gái đuổi.
Về đến Lợi gia, đêm đã về khuya, hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của tiểu hoàng tử Lợi Liên Thành, trong nhà tổ chức tiệc tùng cho tên nhóc ấy, mỗi buổi tiệc của nhà họ với tôi mà nói đều là một sự tồn tại gượng gạo. Cũng bởi lo lắng sẽ thu hút sự chú ý của một số người thích buôn chuyện, cho nên, tôi cứ luôn tránh càng xa càng tốt.
Khi đẩy cửa sau ra, tôi nhìn thấy Lợi Liên Thành, tên nhóc ấy đứng đó với khuôn mặt u ám.
“ Đã đi đâu thế ?” Tôi mặc kệ, tên nhóc ấy dịch người, đứng chắn trước lối đi của tôi.
“ Hôm nay là sinh nhật tôi.” Tên nhóc đứng dưới ánh đèn không mấy chiếu sáng cau mày, cậu cũng giống y như bố rất thích cau mày, nhưng tôi lại không thích, vô cùng không thích.
“ Có phải muốn đòi tôi tặng quà sinh nhật ?” Tôi như cười như không nhìn tên nhóc ấy, lúc này mặt của tôi cách cậu rất gần, tôi nghĩ, gương mặt tôi lúc này nhất định vô cùng quyến rũ, dưới ánh đèn không mấy sáng tỏ tôi vẫn nhìn thấy được vẻ mặt ửng đỏ của tên nhóc ấy. Lợi Vĩnh Hoa, hôm nay phải nói thế nào nhỉ, tôi đã nói rồi cũng có ngày tôi sẽ khiến ông phải một lần nếm trải sự tức giận trong đau khổ, một lần đau đến dằn xé tâm can.
“ Nhắm mắt lại, tôi sẽ tặng quà.” Tên nhóc đã nhắm mắt lại, lúc này đây, những ngôi sao trên trời cũng sẽ phải than thở thôi ! Xin lỗi nhé, Lợi Liên Thành.
Tôi nhắm mắt lại, dán mặt lên.
Mẹ, đến khi con chết đi, con cũng không thể nào đi tìm mẹ được nữa rồi, bởi vì, một giây tiếp theo đây, con đã mất đi tư cách được lên thiên đường, sau khi mất đi căn nhà của chúng ta, trên cuộc đời này, con đã không còn gì để mất, ngoại trừ con.
Nụ hôn, nhẹ tựa long vũ, như chuồn chuồn đáp nước rơi trên mặt cậu thiếu niên.
Mà một giây này đây, nó khiến cho tôi trong nhiều năm sau, khi đứng trên mũi Hảo Vọng, mặt đầm đìa nước mắt hướng về mặt biển mênh mông lớn tiếng gào thét, Lợi Liên Thành, tôi sai rồi, Lợi Liên Thành, tôi hối hận rồi . . .
“ Lợi Liên Thành, có thích món quà của tôi không ?” - “ . . . . . .”
“ Vậy thật đáng tiếc, người khác đều rất thích.” Tôi nhìn tên nhóc đang đỏ hết cả mặt.
“ Đã dùng nó làm quà sinh nhật tặng cho người khác rồi ư, cũng đã ôm ấp gã trai khác rồi ư ?” Lợi Liên Thành một tay nắm chặt tay tôi.
“ Không, nó chỉ dành cho những cô gái.”
“ Vậy . . . vậy còn được,” Tên nhóc nới lỏng tay tôi : “ Đã đi đâu vậy ? Tôi có để dành bánh gato, tôi đi lấy cho, được không ?”
Tôi cúi đầu xuống, bước về phía trước, cảm giác sau này sẽ có báo ứng ập xuống người mình, tên nhóc ấy theo sau tôi.
“ Lâm Tứ Nguyệt, tôi . . . tôi thích món quà sinh nhật này.”
Những cơn gió đầu thu nhẹ nhàng thổi lướt qua trên mặt tôi, Lâm Tứ Nguyệt, đã biết sợ rồi.
Lại một ngày cuối tuần, từ xa xa, tôi đã trông thấy Lợi Liên Thành đứng ở cổng trường, áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đà, anh tuấn như những cậu thiếu niên ăn mặc hợp thời. Cũng giống như trước đây, cậu chàng đón lấy đồ đạc trên tay tôi, lặng lẽ đi bên cạnh tôi, trước khi dừng đèn đỏ, cậu chàng đứng lại, xòe bàn tay ra trước mặt tôi, một mặt ngọc dây chuyền màu đỏ sậm nằm trong lòng bàn tay ấy, nhỏ xíu, hình dáng như một hạt đậu xinh xinh.
“ Đây là bùa hộ mệnh của tôi, tôi tặng cho này.” Ánh mắt cậu chàng rất thành khẩn, không nhiều lời đặt nó vào trong tay tôi : “ Nó sẽ phù hộ cho.”
Cứ thế, hạt đậu nhỏ xinh từ lòng bàn tay tên nhóc ấy rơi xuống lòng bàn tay tôi, hoàng hôn buông xuống, hình bóng của chúng tôi đổ trên mặt đất, chiều cao gần như nhau, chúng tôi di chuyển chúng cũng di chuyển, như một vở kịch câm. Tôi giấu kín tâm tư, đeo lên chiếc mặt nạ.
Đêm đó, tôi đã mơ thấy rất nhiều gương mặt, những gương mặt đó mang theo đủ loại biểu cảm, xa lạ có, quen thuộc có, sau cùng, chúng đều biến thành hình dáng của Lợi Liên Thành, đau thương nhìn vào tôi, không nói lời nào. Lúc tôi tỉnh mộng đã là nửa đêm, tóc tôi ướt đẫm. Đó là mồ hôi, một tay tôi nắm lấy hạt đậu nhỏ bé, tức giận ném ra ngoài cửa sổ, hãy để sự ray rứt đi mà gặp quỷ.
* * *
Cuối thu, tiếng gió nghe như tiếng nhạc.
“ Lâm Tứ Nguyệt, điện thoại,” Lợi Liên Thành cầm điện thoại có vẻ không vui, tôi bước tới, cuộc điện thoại này với tôi có chút khó hiểu, hơn nữa, người gọi điện thoại cho tôi cực ít, tôi gần như chẳng có bạn bè.
“ Lâm Tứ Nguyệt phải không ?” đầu bên kia điện thoại là giọng con trai, tôi đáp lời, đầu bên kia tiếp tục nói : “ Tôi là Joe, Joe Andy. Xin hỏi, tôi có thể mời em đi xem phim không ?” Joe Andy là ai, tôi cũng không rõ.
“ Xem phim ư ?” Tôi khẽ liếc Lợi Liên Thành đang không vui bên cạnh, qua cửa sổ phòng khách, tôi trông thấy bóng dáng của Lợi Vĩnh Hoa trong hoa viên, người đàn ông này là một kẻ cuồng công việc, rất ít khi ở nhà. “ Để tôi suy nghĩ, đến lúc đó sẽ nói với anh.” , ngắt điện thoại