Khi từ phòng tắm bước ra, tôi cảm thấy sức lực trên người mình dường như bị rút cạn, đứng trong phòng khách, tôi mãi miết ngắm nhìn bóng lưng Lam Trinh Liệt, người nào đó xoay lưng về phía tôi đang gọi điện thoại, không nhìn rõ biểu cảm của người ấy. Khi quay lại nhìn thấy tôi, biểu cảm của người ấy có hơi cứng nhắc.
Chúng tôi im lặng nhìn nhau, có một vài thứ mập mờ không rõ đang nảy sinh.
“ Trinh Liệt, đây là nhà của anh à ?” Tôi dường như đã hỏi một vấn đề quá dư thừa, cách bày trí của căn nhà này vừa nhìn đã biết thuộc về phong cách Lam Trinh Liệt yêu thích, loạn mà không loạn, mang đậm phong cách nước Anh.
“ Uhm.” Điện thoại Lam Trinh Liệt chợt reo lên, người nào đó liếc nhìn một cái rồi tiện thể tắt luôn, còn thuận tay ném nó lên sofa.
“ Thế thì, anh vẫn luôn sống ở nơi này sao ?” Có trời mới biết tôi hi vọng biết bao câu trả lời của người nào đó là phải hay không, những hình ảnh đã nhìn thấy vài phút trước đây y như đoạn phim cứ không ngừng lập đi lập lại trong tâm trí tôi, đầu tiên là bàn chải trong phòng tắm cắm chung một chỗ, một xanh một tím, bọn chúng đang hôn nhau trong chiếc ly, sau đó là khăn lông xếp cạnh nhau, cũng là một xanh một tím, tiếp theo đó là mặt nạ dưỡng da đã được xài rồi vứt trong thùng rác phòng tắm, sau nữa là một chiếc áo ngủ màu tím trong tủ áo, tôi nhớ rằng, màu tím là màu yêu thích của Triệu Tiên Đế. Vừa rồi, tôi phát hiện bản thân chẳng khác nào một người vợ hơi bị thần kinh, đang lục tìm chứng cứ của người chồng vượt rào.
“ Uhm, đây là nhà của anh ở Hong Kong.”
Tiếp theo thì sao ? Phải chăng nên chất vấn người nào đó đã sống cùng với Triệu Tiên Đế hay chưa, nhưng tôi có tư cách gì để chất vấn người ấy ? Là mày tự từ bỏ trước, là mày kêu gào kết thúc trước. Lâm Tứ Nguyệt, mày lấy lập trường gì đây, ít ra, hiện giờ bọn họ còn đang mang cái danh nghĩa vợ chồng sắp cưới.
Tối qua, cái tên Triệu Tiên Đế kia hai chúng tôi không ai nhắc đến, chúng tôi đã hết sức cẩn thận không dám động chạm đến nó.
“ Trinh Liệt, em muốn biết anh đã cầu hôn Triệu Tiên Đế với tâm trạng như thế nào?” Hít sâu vào một hơi, tôi nhìn chằm chằm Lam Trinh Liệt, dường như muốn nhìn thấu đến nơi sâu thẳm trong tâm hồn của người nào đó, muốn biết được ở nơi sâu thẳm trong tâm hồn của người ấy, Triệu Tiên Đế chiếm hữu được bao nhiêu.
Lam Trinh Liệt trầm mặc một lúc, có lẽ là một phút, hai phút, cũng có lẽ còn phải lâu hơn, nhưng tôi lại cảm thấy nó dài như một thế kỷ, dài đến khiến tôi mệt mỏi.
“ Tứ Nguyệt, anh không muốn dối em. Lúc cầu hôn với Tiên Đế là anh thật lòng, muốn cùng cô ấy đi hết quãng đời không sóng không gió, sau khi từ Tây Ban Nha quay về, anh đã suy sụp một trận, khi ấy anh trốn ở Las Vegas, ngày ngày không phải rượu chè thì là đánh bạc, trong hơn một tháng đó, Tiên Đế luôn theo sau đuôi anh, khi anh uống đến say ngất ngư, thì làm tài xế cho anh, khi anh đánh thua tiền thì làm cái máy rút tiền di động của anh, khi anh đánh nhau với người ta thì làm người hòa giải, sau cùng, anh đã khiến cô ấy bị bệnh, vào một buổi tối, anh đã đẩy cô ấy vào đài phun nước, anh còn nhìn thấy cô ấy vùng vẫy trong đó, suốt hai ngày, cô ấy sốt cao hôn mê bất tỉnh, mẹ cô ấy vừa khóc vừa mắng anh, anh có còn là con người không ? Khi cô ấy tỉnh lại trong bệnh viện, cô ấy nói với anh, cô ấy không hề là cô gái mù quáng, cô ấy tin tưởng anh sẽ tự mình bước ra, những việc cô ấy đã làm chỉ là muốn bên cạnh anh trong lúc anh đang điều chỉnh. Tứ Nguyệt, anh không phải người bằng gỗ, anh có cảm nhận, lúc cầu hôn với cô ấy, anh cảm thấy cô ấy đáng để anh vì cô ấy tiêu tốn thời gian.”
Tôi nghĩ, nét mặt tôi bây giờ nhất định rất không tốt, tôi nghe thấy giọng nói của mình khẽ run run hỏi người nào đó.
“ Thế thì, anh đã động lòng với cô ấy chưa ?”
Như Phương Hạo đã nói trái tim con người làm từ máu thịt, sẽ có đa dạng đủ mọi cảm xúc. Tôi vẫn luôn biết điều này mà.
“ Anh không biết.” Người nào đó quay lại nhìn tôi, trong mắt có sự đấu tranh.
Tôi bất lực cụp mắt xuống, tâm rối như tơ, có thứ cảm giác vùi mình trong hố băng.
Lam Trinh Liệt bước tới nắm lấy tay tôi : “ Tứ Nguyệt, anh không muốn dối em, nhưng anh có thể khẳng định nói với em rằng, bây giờ anh một lòng một dạ chỉ muốn được ở cùng em, muốn sống bên em trọn đời. Cho nên, chúng ta đi xếp hàng đăng ký nhé. Một khắc anh cũng không chờ được nữa.”
“ Đi thôi !” Lam Trinh Liệt kéo tay tôi bước ra ngoài.
Đi được vài bước, tôi dừng lại, chợt nhớ hộ chiếu, chứng minh thư của tôi mất cả rồi.
“ Chờ đã, Trinh Liệt, hộ chiếu, chứng minh thư của em, còn có một vài giấy tờ xác minh khác đều mất cả rồi, thế nên, em không thể kết hôn với anh.” Tôi cắn chặt răng, nói.
Lam Trinh Liệt đầu tiên ngây người ra nhìn tôi, hồi lâu, mưa gió bão đều hội tụ giữa hai đầu mày của người nào đó.
“ Lâm Tứ Nguyệt, không kết hôn với anh thì nói một tiếng, anh sẽ không miễn cưỡng em, càng sẽ không mặt dày sống chết bám lấy em, em hà tất lại dối anh ?” Lam Trinh Liệt luôn bật cười trong lúc tức giận tột độ, nụ cười lạnh lẽo.
“ Em không dối anh.” Tôi cười khổ trong lòng, câu ‘Sói đến rồi’ nói nhiều lần đúng thật là không tốt.
“ Anh đúng thật là tên ngốc mẹ kiếp. Hết lần này đến lần khác để người phụ nữ như em gian dối, lần này dối anh là vì cái gì, có phải là đến Hong Kong vô vị quá không, vừa hay anh ngốc ngờ nghệch xuất hiện, thế là, em cứ thuận nước đẩy thuyền. Lâm Tứ Nguyệt, anh mới không thèm thích em, em cho rằng anh không có em thì không được à, anh cho em biết, đối với em anh chỉ là không cam tâm mà thôi, em dựa vào cái gì ? Còn nữa, người phụ nữ như em thật khiến anh mất hết khẩu vị . . . ”
“ Đúng vậy, em hẳn sẽ khiến cho anh mất hết khẩu vị.” Hóa