Chương 117
Tết âm lịch qua đi không chỉ Thương Mặc liên tục bề bộn công việc hơn một tháng, mà Triệu Mạt Thương cũng như thế.
Hàng năm, ngày nghỉ Tết âm lịch qua đi công việc chất đống lại rất nhiều, mà cô lại muốn đem vụ án trong tay làm xong, lại phải ký tên các loại văn kiện, thỉnh thoảng còn phải đi xuống văn phòng tư pháp và văn phòng công tố, cơ hồ không có thời gian nhàn rỗi giống như trước đây, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút, nhìn ảnh chụp của Thương Mặc trong điện thoại di động, lướt xem những tin nhắn Thương Mặc đã gửi cho cô từ trước tới nay.
Đúng, từ khi biết Thương Mặc tới nay, tất cả những tin nhắn Thương Mặc gửi cho cô, cô đều chưa từng xóa bỏ đi.
Ngay từ đầu, là bởi vì hai người mới có quen biết, tin nhắn cho nhau trên căn bản là sẽ không gửi, ngẫu nhiên cũng chỉ gửi cho nhau một, hai tin nhắn, mà Triệu Mạt Thương thường đợi trong hộp thư tin nhắn điện thoại di động chất đống đến một hai ngàn cái mới xóa bỏ.
Vì vậy. . . khi cô và Thương Mặc chính thức xác lập quan hệ, tin nhắn đầu tiên của cô và Thương Mặc vẫn còn lẳng lặng nằm ở hộp thư đến của điện thoại.
Giữ gìn tất cả những tin nhắn Thương Mặc gửi cho cô, là một ý tưởng tình cờ đột phát của cô, vì thế cũng cứ làm như vậy thôi.
Trước kia cô lúc nào cũng dùng điện thoại di động nặng nề, mà Thương Mặc thực sự cẩn thận xem hết mức mới dám mua cái điện thoại IPHONE này cho cô, nàng còn đặc biệt ngầm cài phầm mềm (software), đem những tin nhắn lúc đầu trong điện thoại này copy vào trong máy vi tính, sau đó lại sao chép vào chiếc điện thoại hiện nay cô đang dùng.
Mà thời điểm làm những chuyện này, cô vẫn còn có chút trốn tránh, dù sao. . . Nếu để cho Thương Mặc biết từ khi biết nàng tới nay tất cả những tin nhắn nàng gửi cho cô, cô còn lưu giữ lại. . .
Ngẫm lại đã cảm thấy thật sự rất mắc cỡ.
Liên tục bận rộn hơn một tháng, cho tới hôm nay, Triệu Mạt Thương rốt cục khôi phục lại sinh hoạt như trước kia, khi thì nhàn rỗi khi thì bận rộn, rốt cục có thời gian rảnh nhìn xem một tin nhắn của Thương Mặc gửi cho cô, nhịn không được hé miệng cười.
Chỉ là khi nghĩ đến buổi sáng vô tình gặp được Phó Quân, nhìn thấy ánh mắt của Phó Quân, Triệu Mạt Thương cười yếu ớt chợt nhíu lông mi.
Từ sau Tết âm lịch tới khi đi làm, mỗi lần nhìn thấy Phó Quân trong lòng của cô đều có vướng mắc.
Không phải là bởi vì Phó Quân đã từng là người Thương Mặc rất yêu, mà là bởi vì Phó Quân đã từng có hành động làm cho Thương Mặc ở mọi phương diện đều bị thương rất nghiêm trọng.
Sinh lý, tâm lý.
Thế nhưng mà chuyện yêu đương, chung quy không phải một câu ngươi sai hay là ta sai có thể nói rõ ràng, có thể giống như Thương Mặc nói, nếu là thật yêu đủ sâu, nhất định sẽ cho đối phương cơ hội giải thích, mà không phải như Phó Quân trước đây vậy, cứ như vậy tách ra.
Chỉ là quá khứ mà thôi, cô là hiện tại và tương lai của Thương Mặc không phải sao?
Phó Quân đối với Thương Mặc sợ rằng trong lòng vẫn còn tình yêu, năm đó không biết đến cùng là chuyện gì xảy ra làm cho Phó Quân hiểu lầm Thương Mặc, nhưng là hôm nay cô nhìn ánh mắt của Thương Mặc, xem ánh mắt của mình, đều vẫn là có thể chứng minh Phó Quân đối với Thương Mặc có mang niệm tưởng.
Có mang niệm tưởng thì như thế nào.
Trong đầu bỗng dưng hiện lên ánh mắt Phó Quân theo một chút thái độ thù địch, Triệu Mạt Thương lắc đầu, đem điện thoại di động cất đi bắt đầu tiếp tục cầm phần hồ sơ tiện tay lật xem.
Thành thục như cô, là không có khả năng sẽ có chút để ý đối với Phó Quân, trong lòng Thương Mặc tràn đầy đều là cô, nơi nào còn có vị trí để cho Phó Quân chứ.
Chỉ là vừa lật qua lật lại, Triệu Mạt Thương bỗng nhiên chu miệng lên, lấy điện thoại di động ra, suy tính có nên gửi tin nhắn hoặc là gọi điện thoại cho Thương Mặc.
Bỗng nhiên cô rất nhớ Thương Mặc.
Cái loại này tưởng niệm, làm cho người ta không cách nào khống chế, bỗng nhiên mà muốn đến gặp một người, xung động muốn ôm người kia, ở trong lòng cỏ dại lan tràn.
Hơi hơi cắn môi dưới, lý trí mà cân nhắc xem hiện tại Thương Mặc có thể đang làm cái gì, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Tuy là sáng sớm cô để cho Thương Mặc trở về ngủ thêm một lát, nhưng lấy tính cách của Thương Mặc, vô luận như thế nào đều không thể nào làm được, hiện tại sợ rằng lại bận xử lý chuyện của Thanh Long Bang.
Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu, Triệu Mạt Thương cuối cùng yếu ớt thở dài, đem điện thoại di động bỏ qua một bên.
Đều là Tiểu Đản làm hại, hiện tại giờ làm việc cô đều không có biện pháp nghiêm túc rồi, luôn sẽ nhớ tới nàng.
Cửa phòng làm việc bị gõ nhẹ nhàng, Triệu Mạt Thương ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt nghiêm nghị, "Mời vào."
Cửa đẩy ra, một người nam nhân từ ngoài cửa đi đến, Triệu Mạt Thương vừa nhìn là hắn, nhất thời nhíu mày, "Tào Minh Nghĩa?"
"Mạt Thương, anh tới viện kiểm sát của em làm một ít chuyện, thuận tiện tới thăm em một chút." Tào Minh Nghĩa vẻ mặt nịnh nọt cười, nhìn xem mặt nữ nhân lạnh lùng phía sau bàn làm việc, trong mắt trôi qua một mặt tham muốn giữ lấy chiếm làm của riêng của hắn.
Rũ xuống tầm mắt, Triệu Mạt Thương thuận tay cầm lên một cây viết, giọng nói nhàn nhạt, "Tào thẩm phán nói đùa."
"Mạt Thương. . ." Nhìn thấy thần sắc của Triệu Mạt Thương lạnh lùng như vậy, sắc mặt Tào Minh Nghĩa trầm xuống, lại rất nhanh lộ ra nụ cười, "Sắp tan việc, buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé!"
Sắp tan việc?
Triệu Mạt Thương nghe vậy giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một cái, khóe môi hơi hơi câu lên, trong con ngươi xẹt qua nếp nhăn trên mặt khi cười lại rất nhanh trở nên gợn sóng không sợ hãi, "Chỉ sợ không được."
Sắp tan việc rồi, về đến nhà liền có thể gặp được Tiểu Đản rồi.
"Như thế nào lại vậy?" Tào Minh Nghĩa vẻ mặt cấp thiết, "Chúng ta đã lâu không có cùng nhau ăn cơm rồi."
Nhíu lại lông mày, Triệu Mạt Thương buông bút, ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng hơi có chút không kiên nhẫn, lại vừa cứng rắn khắc chế, "Tôi không có thời gian."
"Vậy tìm thời gian, chúng ta. . ." Tào Minh Nghĩa còn muốn nói gì nữa, Triệu Mạt Thương liền ngắt lời hắn, "Vẫn không có thời gian."
Lời nói rõ ràng như vậy, nếu như Tào Minh Nghĩa còn nghe không ra ý tứ, cô cũng lười lại đi bận tâm cái quái gì.
"Mạt Thương, em đừng như vậy, chúng ta từ từ nói chuyện." Vẻ mặt Tào Minh Nghĩa không bất kỳ tâm tình bất mãn nào, vẫn rất kiên nhẫn nói.
Triệu Mạt Thương thở dài, lại đưa tay nhìn đồng hồ một cái, đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Tào Minh Nghĩa, "Tào thẩm phán, về sau nếu như không phải có công sự gì, hy vọng anh đừng tới làm phiền tôi."
Tuy lời nói như vậy làm người rất đau đớn, bất quá cô thực sự không muốn cùng Tào Minh Nghĩa có bất kỳ dây mơ rễ má nào, nếu để cho Thương Mặc biết, sợ rằng cái người lòng dạ hẹp hòi kia sẽ nổi máu ghen đi.
Tào Minh Nghĩa nhìn chằm chằm dáng vẻ lạnh lùng của Triệu Mạt Thương, giọng nói trầm xuống, "Mạt Thương, anh hy vọng em có thể cùng em ăn bữa cơm, chúng ta từ từ nói chuyện."
"Tôi nói không có thời gian." Ánh mắt Triệu Mạt Thương càng ngày càng lạnh hơn, ngôn ngữ lại càng không lưu tình chút nào, "Tào thẩm phán còn muốn dây dưa? Nơi này là văn phòng của Trưởng phòng Viện kiểm sát, không phải địa phương cho anh quấy nhiễu."
"Em....." Tào Minh Nghĩa có chút tức giận, đôi mắt cũng có vẻ hơi âm trầm, nhìn Triệu Mạt Thương hồi lâu, cố nén cảm giác muốn nổi giận, nhã nhặn lịch sự mà nói, "Mạt Thương, anh sẽ tìm thời gian cùng em nói chuyện."
Dứt lời, xoay người rời đi.
Nhìn xem hắn mở cửa đi ra ngoài, Triệu Mạt Thương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nếu là mới vừa rồi Tào Minh Nghĩa còn không đi, cô thật có chút không biết phải làm sao đối phó loại người không cần mặt mũi quấy nhiễu này rồi.
Cửa phòng lại lần nữa bị gõ vang, Triệu Mạt Thương mới buông tâm lại bắt đầu dâng lên, một lúc lâu mới nói, "Mời vào."