Chương 118
"Tiểu Đản, hôm nay em không phải bề bộn công việc sao?" Hai người lẳng lặng dựa vào nhau hồi lâu, Triệu Mạt Thương bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Buổi sáng là Thương Mặc đưa cô đi làm, buổi trưa lại là Thương Mặc tự mình tới đón cô tan làm, loại cảm giác này thực sự rất tốt đẹp, rất ấm áp.
"Ừ, ngày hôm nay không vội vàng." Thương Mặc từ từ nhắm hai mắt, tay ôm lấy hông của Triệu Mạt Thương, bỗng nhiên có chút một chút ủ rũ.
Một khi Triệu Mạt Thương ở bên người nàng, nàng liền không cách nào đi suy nghĩ những âm mưu quỷ kế ngươi lừa ta gạt, cũng lười suy nghĩ tới chém chém giết giết, thầm nghĩ muốn ôm Triệu Mạt Thương, cả đời đều dựa vào nhau như vậy không xa rời nhau.
Tay nhẹ vỗ về thiên hạ đang dựa vào bả vai mình, Triệu Mạt Thương mẫn cảm mà nhận thấy được ủ rũ trong lời nói của Thương Mặc, không cần phải nhiều lời nữa.
Trong lúc nhất thời, trong xe một mảnh yên tĩnh, mà Thương Mặc cũng dựa vào bả vai Triệu Mạt Thương, dần dần ngủ thiếp đi.
Nghe tiếng hít thở đều đều bên tai, trong lòng Triệu Mạt Thương cũng là một hồi an bình.
Cảm giác như vậy, đã bao lâu rồi cô không có?
Ngày hôm nay Thương Mặc đối với cô nở nụ cười, nụ cười thuần túy như vậy, mà không phải là vì không muốn cô lo lắng mà miễn cưỡng kéo ra nụ cười.
Xe dừng ở bãi đỗ xe của biệt thự, xin chỉ thị mà nhìn Triệu Mạt Thương, Triệu Mạt Thương giơ tay lên đem ngón trỏ phóng tới bên miệng làm tư thế chớ lên tiếng, lại liếc mắt nhìn xem Thương Mặc vẫn còn đang ngủ say, ánh mắt ra hiệu tài xế cứ xuống xe trước.
Tài xế gật đầu, cẩn thận từng li từng tí từ trên xe xuống phía dưới, lại không rời đi, mà lên một chiếc xe khác cách xe của Thương Mặc rất gần, ngay cả những người ngầm bảo hộ Thương Mặc và Triệu Mạt Thương đợi ở trong xe, chờ Thương Mặc tỉnh lại.
Đoạn này thời gian trước tới nay Thương Mặc khổ cực tất cả mọi người đều thấy ở trong mắt, vốn người Thiếu chủ này trong lòng kính yêu, lại thấy Thiếu chủ khi mất cha dưới sự đả kích còn cứng muốn gượng chống đỡ toàn bộ Thanh Long bang, nơi nào còn có người sẽ phản đối, đều bội phục vị Thiếu chủ này.
Mà chuyện của nàng và Triệu Mạt Thương, bọn họ cũng biết đến, cho dù ngay từ đầu trong lòng đều cho rằng hai nữ nhân cùng một chỗ là lạ, nhưng lâu ngày, nhìn thấy bộ dạng ân ái của Triệu Mạt Thương và Thương Mặc, còn có ai có thể nói ra dù cho một câu không tốt.
Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung là biết rõ Thương Mặc đi ra ngoài đón Triệu Mạt Thương về, nhưng ở trong đại sảnh của biệt thự đợi đã lâu vẫn không thấy hai người trở về, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, lại nghe thủ hạ bẩm báo có một chiếc xe vào bãi đỗ xe liền chưa có trở ra, nhất thời liền có chút hoảng sợ.
Lần trước Biệt thự lớn bị tập kích, bắt đầu từ bãi đỗ xe đầu tiên, xe đậu ở chỗ đó bị đạn nổ hơn phân nửa.
Vội vàng kêu người, hai người cầm súng mang theo mười mấy người cẩn thận từng li từng tí mà đi qua, đã thấy sáu bảy chiếc xe bảo hộ Thương Mặc và Triệu Mạt Thương vòng xung quanh chiếc xe của Thương Mặc, không khỏi cảm thấy có một tia kỳ quái.
Mới đi không bao xa, Liên Ám bỗng nhiên từ trong một chiếc xe đi ra, hướng về phía Lệnh Hồ Huyên lắc đầu.
Lệnh Hồ Huyên trong lòng cảm thấy kỳ quái, đi tới trước mặt Liên Ám, "Liên Ám Thúc...."
"Thiếu chủ ở trong xe, ngủ." Liên Ám ngắn gọn nói, "Để cho nàng ngủ thêm một lát nữa."
Ngẩn người, tiếp theo hiểu được, Lệnh Hồ Huyên nhìn xem những chiếc xe kia, trong lòng đau xót, cắn môi dưới nhẹ nhàng gật đầu.
Thương Mặc mỏi mệt tất cả mọi người đều biết rõ, tất cả mọi người cũng đều đang ủng hộ Thương Mặc.
Bang chủ trên trời có linh thiêng biết, nhất định sẽ vui vẻ.
Nghĩ đến Thương Thần Nho, cảm xúc của Lệnh Hồ Huyên liền sa sút xuống, thở dài, nói với Liên Ám, "Cháu và Linh Lung vào trong đại sảnh trước, Thiếu chủ làm phiền mọi người và Liên Ám Thúc."
"Yên tâm đi, đi thôi." Liên Ám làm như có thể nhìn thấu tâm tình của Lệnh Hồ Huyên bình thường mà nhàn nhạt đáp lời, vỗ vỗ bả vai Lệnh Hồ Huyên, "Đừng suy nghĩ nhiều."
"Dạ." Gật đầu, Lệnh Hồ Huyên nhìn xem Linh Lung một bên cúi thấp đầu không nói lời nào, nhẹ tay khẽ kéo tay cô, "Linh Lung, chúng ta về trước đi."
Linh Lung vẫn không có thói quen ở trước mặt mọi người cùng nàng thân mật như vậy, chân mày của Linh Lung nhẹ nhàng nhíu lại, muốn rút tay về, nhưng khi ánh mắt liếc nghiêng qua nhìn đến thần sắc của Lệnh Hồ Huyên liền ngừng lại.
Đúng rồi, hơn một tháng tới nay, không chỉ Thiếu chủ ở gắng gượng chống đỡ, Lệnh Hồ Huyên và Uông Minh cũng là như vậy.
Chỉ có cô là vô dụng nhất, mỗi ngày đều ở trong biệt thự, nhìn xem bọn họ bận rộn, nhưng cái gì cũng không thể giúp.
Cùng Lệnh Hồ Huyên cùng nhau trở lại trong biệt thự, tay bị buông ra, Linh Lung đầu đều là ý nghĩ mình rất vô dụng, ngay cả Lệnh Hồ Huyên đưa mắt nhìn cô hồi lâu cũng không biết.
"Đang suy nghĩ gì?" Lệnh Hồ Huyên thấy sắc mặt cô càng ngày càng kém, không khỏi có chút bận tâm hỏi.
Linh Lung ngẩng đầu nhìn nàng một lát, mũi đau xót, bỗng nhiên muốn ôm chặt nàng khóc, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, "Không có việc gì, tôi về phòng trước, bao giờ Thiếu chủ tỉnh lại thì gọi tôi."
Chỉ là mới đi một bước, tay liền bị Lệnh Hồ Huyên bắt lại.
"Tiểu Linh Lung, nói cho tôi biết, em làm sao vậy?" Dựa vào sự mẫn cảm của bản thân, Lệnh Hồ Huyên lập tức đã nhận ra không đúng, quan tâm nhìn xem vẻ mặt Linh Lung, "Có phải không thoải mái hay không?"
"Không có gì." Lắc đầu, Linh Lung giùng giằng muốn rút tay ra, vẫn như cũ bị Lệnh Hồ Huyên nắm thật chặt, "Lệnh Hồ Huyên....."
"Tại sao lại gọi tôi như vậy?" Lệnh Hồ Huyên nhíu mày, có chút bất mãn, nghĩ nghĩ, dứt khoát lôi kéo Linh Lung trở về trong phòng, lúc này mới đem tay của cô buông ra, hai tay quấn lên trên cổ cô, "Tiểu Linh Lung, nói cho tôi biết, em làm sao vậy?"
Linh Lung ngưng mắt nhìn đôi mắt nàng ấy không che giấu chút nào thần tình, hơi động lòng, suy nghĩ cúi đầu giọng nói mang theo khổ sở, "Chỉ là đột nhiên cảm giác thấy mình thật vô dụng."
"Làm sao lại nghĩ như thế nhỉ?" Lệnh Hồ Huyên thấy cô như vậy, không nỡ vạn phần đem cô kéo đến trong lòng ngực mình, "Em mới không vô dụng."
"Tôi không thể giúp mọi người được cái gì cả." Đầu Linh Lung