Chương 157
Ở chỗ Thương Mặc vẫn giữ lại tất cả tư liệu về vụ án công trình OW, Triệu Mạt Thương ở viện kiểm sát tối cao công tác một tuần sau đó quyết định trở về thành phố một chuyến, dự định lấy những tư liệu kia đồng thời đi đến làng Tỉnh Loan. Vì vậy, đi đến phòng làm việc của cục trưởng, gõ lên cánh của gỗ, lúc ngón tay cùng cửa gỗ đụng nhau phát ra âm thanh nặng nề, Lưu Thư Trình đang xem sách ở trong phòng làm việc ngẩng đầu nhìn sang. Thấy là Triệu Mạt Thương, gật đầu, "Vào đi. "
Triệu Mạt Thương từ ngoài cửa đi vào, ánh mắt rơi vào quyển sách thật dày trên tay Lưu Thư Trình, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo.
Ỷ Thiên Đồ Long Ký? Xem ra vị Cục trưởng Lưu này rất thanh nhàn nha.
"Có chuyện gì sao?" Biết rất rõ ràng Triệu Mạt Thương đã thấy được sách này là sách gì, Lưu Thư Trình vẫn mặt không đỏ tim không đập mà trấn định hỏi.
"Tôi muốn đi một chuyến đến thành phố X tiếp tục điều tra vụ án kia, sau khi trở về bắt đầu thủ tục kháng tụng." Triệu Mạt Thương thẳng sống lưng, lời nói lãnh đạm, trên mặt không có bất kỳ thần sắc, "Có thể chứ? Cục trưởng Lưu. "
"Như vậy... " Lưu Thư Trình để sách xuống, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu, "Tốt, đi đi. "
"Cảm ơn, như vậy tôi hiện tại đi chuẩn bị. " Triệu Mạt Thương gật đầu, lại liếc mắt nhìn quyển Ỷ thiên đồ long ký trên bàn làm việc kia, thối lui ra khỏi phòng làm việc.
Không có gọi điện thoại nói cho Thương Mặc chuyện này, Triệu Mạt Thương trực tiếp mua vé máy bay bay trở về thành phố X, trải qua thăm dò sau đó xác định Thương Mặc đang ở trong biệt thự vô cùng buồn chán mà đọc sách, liền đi thẳng đến biệt thự.
Thương Mặc lúc này đúng là trong thư phòng đọc sách, cầm trong tay quyển truyện 'Shinosuke'* đọc đến bất diệt nhạc hồ, thỉnh thoảng bởi vì tình tiết châm biếm trong tranh bị chọc cho bật cười, mà tiếng cười kia bởi vì cửa không đóng mà truyền vào trong tai Triệu Mạt Thương, làm cho cô có chút ngạc nhiên mà gấp gáp đi mấy bước, mới đến cửa thư phòng, liền nhìn thấy dáng vẻ Thương Mặc cười đến sắp nện bàn.
*蜡笔小新 Shinosuke là Truyện Shin - cậu bé bút chì nha.
Tiếng giày cao gót nện trên sàn làm cho Thương Mặc hơi kinh ngạc ngẩng lên đầu, lúc nhìn thấy Triệu Mạt Thương nhất thời cả người cố định tại chỗ, quyển truyện tranh cầm trên tay cũng rơi xuống trên đùi.
Choáng váng?" Nhìn thấy vẻ mặt dại ra rất đáng yêu của Thương Mặc, Triệu Mạt Thương tự nhiên cười nói, đi tới, cầm lấy quyển truyện tranh châm biếm trên đùi nàng nhìn thoáng qua, có chút không thể tin tưởng, cầm manga quơ quơ, "Thương bang chủ thành thục chững chạc của chúng ta xem cái này?"
Thương Mặc không có trả lời cô, mà là lập tức ôm lấy thân thể gần trong gang tấc, đầu dán bụng dưới của Triệu Mạt Thương, tay ôm lấy bờ mông không nói lời nào. Triệu Mạt Thương đem manga bỏ lên trên bàn, nhẹ tay phủ lên cái ót của Thương Mặc, ánh mắt dần dần nhu hòa, "Ngốc, Tiểu Đản, tại sao không nói chuyện?"
"Chị tại sao trở về rồi hả?" Giọng nói buồn buồn truyền đến, khuôn mặt Thương Mặc như trước dán bụng dưới Triệu Mạt Thương cọ xát.
Triệu Mạt Thương hiện tại luôn là như vậy, bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng cho nàng một kinh hỉ. Những thủ hạ ngầm bảo vệ Triệu Mạt Thương thực sự là rất xấu rồi, đều không nói cho nàng biết.
"Trở về cầm ít tài liệu. " lời này khiến người ta cảm thấy Triệu Mạt Thương tựa hồ vẫn còn đi làm ở viện kiểm sát thành phố X, chỉ là trong thời gian làm việc về nhà cầm phần tư liệu mà thôi, mà cảm giác như vậy, làm cho Thương Mặc cảm thấy tâm ấm áp, phảng phất đoạn thời gian trước nay tưởng niệm cứ như vậy không có giống nhau, "Cầm tư liệu của công trình kia sao?"
"Ừ." Triệu Mạt Thương ngồi chồm hổm xuống, tay xoa hai má Thương Mặc, ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, nhíu mày, "Gầy."
"Mới không có. " Thương Mặc đem cô nàng ôm đến trong lòng ngực của mình, lại để cho cô ngồi lên đùi mình, lúc này mới tiến tới, môi ở trên má Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng hôn, một lần lại một lần.
Lúc này mới tách ra hơn một tuần lễ, lại để cho nàng có loại cảm giác đã rất lâu rồi, cảm giác như vậy thực sự quá thống khổ.
Tiểu Đản ngốc... Âm thầm ở trong lòng hít hai hơi, Triệu Mạt Thương cố định đầu của nàng, môi son đến trên môi của nàng hôn sâu, thẳng đến hai người đều không thể thở nổi mới kéo dài khoảng cách, ngọc thủ nhẹ nhẹ xoa bên tai Thương Mặc, "Không phải em ngại buồn chán sao? Đi với chị một chuyến đến làng Tỉnh Loan?"
"Ừ, được." Thương Mặc gật đầu, hai mắt sáng lấp lánh, "Bây giờ sao? Hay là chị nghỉ ngơi một chút trước đã?"
Ngồi máy bay rất mệt mỏi, nàng không muốn Triệu Mạt Thương cứ như vậy vừa về đến không có nghỉ ngơi liền lập tức vì vụ án bôn ba.
"Ừ, nghỉ ngơi một chút." đối với ý tưởng của nàng trong lòng biết rõ, hai cánh tay Triệu Mạt Thương lượn quanh trên cổ Thương Mặc, quyến rũ, "Tiểu Đản, ôm chị trở về phòng a !. "
"Được." Hai tay Thương Mặc dùng sức, ôm Triệu Mạt Thương đứng lên, ra thư phòng trở về phòng của mình, đem Triệu Mạt Thương thả lên giường, sau đó mình cũng theo nằm một bên.
"Em... " Buồn cười mà nhìn xem người nằm ở bên cạnh mình ôm lấy mình thật chặt, Triệu Mạt Thương muốn ngồi dậy, nhưng vẫn bị chặt chẽ vòng quanh không thả, không khỏi hờn dỗi, "Để cho chị đứng lên thay quần áo. "
"Không muốn!" Thương Mặc đem cô kéo đến trong lòng ngực mình ôm thật chặt, "Rời giường đổi sau!"
Bây giờ là hơn một giờ chiều, ngủ trưa cũng coi như bình thường, Thương Mặc kéo qua chăn đắp lên trên người chính mình cùng Triệu Mạt Thương, nhắm mắt lại, "Em ngủ rồi. "
Dở khóc dở cười mà nhìn xem như thế giống như vô lại Thương Mặc, trong mắt lại tràn đầy đều là sủng nịch, Triệu Mạt Thương đưa tay lấy ra máy trợ thính bên tai Thương Mặc, hai mắt cũng nhắm nghiền. Từ khi cùng Thương Mặc cùng một chỗ, sau đó những cái được gọi là vấn đề nguyên tắc toàn bộ đều trở nên không quan trọng. Trên thế giới này thứ quan trọng nhất dường như chỉ có Thương Mặc mà thôi.
Ngủ một giấc tỉnh đã gần tới giờ cơm tối, Triệu Mạt Thương mở to mắt thấy Thương Mặc vẫn còn đang ngủ say trong lúc ngủ mơ có chút cong khóe miệng lộ ra thập phần gợi cảm đáng yêu, lại để cho Triệu Mạt Thương nhịn không được liền muốn tiến tới hôn, lại sợ Thương Mặc vì vậy tỉnh lại, do dự mãi, liền chỉ nhẹ nhàng đụng một cái ở khóe miệng Thương Mặc, muốn đứng dậy tắm, lại bởi vì Thương Mặc ôm mà không còn cách nào đứng dậy. Có chút khổ não nhíu mày, trắng mắt liếc thiên hạ vẫn còn đang ngủ say, lại bởi vì Thương Mặc đang ngủ còn như vậy lưu ý chính mình cảm thấy ngọt ngào, Triệu Mạt Thương một lần nữa nằm xuống chui vào trong lòng Thương Mặc, tay tại gò má Thương Mặc nhẹ vỗ về, chậm rãi trượt đến cánh môi hồng nhuận, ma sát vài cái, lại chợt bị ngậm vào trong miệng nhẹ nhàng mút vào, nhất thời đỏ mặt, nũng nịu gọi thiên hạ tuy rằng nhắm hai mắt lại bắt đầu cười xấu xa , "Tiểu Đản!"
Lưỡi tại nơi trên đầu ngón tay liếm vài cái, Thương Mặc mở mắt ra, vẻ mặt vô tội, "Ơi?"
"Còn giả bộ." Triệu Mạt Thương trắng mắt liếc nàng, cảm giác được đầu ngón tay bị liếm láp ngứa, trong con ngươi xẹt qua một tia giảo hoạt, ngón tay nhẹ nhàng ở trong miệng Thương Mặc câu lộng, thậm chí cố ý đi khiêu khích đầu lưỡi trơn bóng, làm cho Thương Mặc vẫn còn giả bộ vô tội lập tức đỏ mặt.
A..., động tác như vậy.... Cảm giác rất sắc...tình ah....
Mắt thấy sắc mặt Thương Mặc từ thiển hồng đến đỏ sậm không ngừng gia tăng, Triệu Mạt Thương lúc này mới hài lòng lấy ngón tay ra, khiêu mi, vẻ mặt đắc ý, "Xem em còn dám giả bộ ngủ hay không !"
"Ô..." "Ô. . ." Thương Mặc không nghe theo mà ô ô kêu, khuôn mặt chôn vào trong lòng Triệu Mạt Thương, "Bảo bối, chị học xấu nha....."
"Ai bảo em luôn khi dễ chị làm gì. " Tay Triệu Mạt Thương ở trên lưng nàng vỗ nhè nhẹ, Được rồi, chị muốn đi tắm, không cho phép náo loạn nữa. "
Thương Mặc nghe vậy chợt ngẩng đầu, cười híp mắt