Chương 158
Ngày kế tiếp, Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương đi đến làng Tỉnh Loan, gặp được hương trưởng đã cao tuổi. Dù tóc bạc hoa râm lão nhưng hương trưởng hiển nhiên không có quên Triệu Mạt Thương, vừa thấy Triệu Mạt Thương lập tức nghênh đón, "Triệu kiểm sát trưởng, ngài tới rồi..."
Triệu Mạt Thương đỡ lấy lão nhân bước đi đã có chút tập tễnh, vẻ mặt hổ thẹn, "Hương trưởng, trước đây.... Xin lỗi....."
Tuy công trình OW bị ép đình chỉ, nhưng khi bồi thường đối với các hương dân làng Tỉnh Loan thực sự quá ít, mà cô lại rời khỏi Viện kiểm sát đi kinh đô tiến vào tập đoàn Trường Vĩnh công tác, vô luận như thế nào cũng làm cho cô cảm thấy có lỗi với những hương dân này. Thương Mặc nhìn thấy bảo bối nhà mình hổ thẹn chân mày nhíu chặt, ở trong lòng một hồi không nỡ, thở dài.
"Triệu kiểm sát trưởng sao lại nói như vậy, chúng tôi đều rất cảm kích ngài a." Lão hương trưởng nhìn thấy dáng vẻ áy náy của Triệu Mạt Thương, rất kích động nói, "Chúng tôi đều biết ngài đã tận lực."
Tuy đầu sỏ gây nên vẫn chưa bị nghiêm phạt, các hương dân lấy được bồi thường cũng rất ít, nhưng có thể khiến cho công trình đình chỉ, các hương dân đã thấy rất vui vẻ rồi.
Nghiêng đầu liếc nhìn Thương Mặc ở một bên ôn nhu mà nhìn mình, Triệu Mạt Thương hít một hơi thật sâu, nói với lão hương trưởng, "Hương trưởng, tôi quyết định bắt đầu thủ tục kháng tụng."
Lão Hương trưởng nghi hoặc nhìn Triệu Mạt Thương, lại nhìn một chút Thương Mặc đi theo ở một bên, mang theo hai người vào nhà mình, "Kháng tụng là cái gì?"
"Kháng tụng chính là... " Triệu Mạt Thương ngẩn người, nghĩ phải dùng cách gì dễ hiểu để nói cho lão nhân gia cái gì là kháng tụng, Thương Mặc ở bên cạnh nói, "Chính là Viện kiểm sát cảm thấy tòa án phán quyết có sai lầm, yêu cầu pháp viện một lần nữa thẩm tra xử lí."
Triệu Mạt Thương nhìn về phía Thương Mặc, ánh mắt nhu hòa, tán thưởng trong mắt làm cho Thương Mặc một hồi cười ngây ngô.
"Cái này... " Lão Hương trưởng hiểu rõ, sau đó có chút khó xử mà nhìn Triệu Mạt Thương, "Như vậy ngài không nguy hiểm sao?"
"Yên tâm đi lão hương trưởng, lần này cháu nhất định sẽ giúp mọi người lấy lại công đạo, người nên trừng phạt phải chịu nghiêm phạt, mà những gì mọi người nên được bồi thường cũng có thể đạt được." Vẻ mặt Triệu Mạt Thương chính khí nói, lão hương trưởng lại vẫn cảm thấy lo lắng, "Chuyện này đã liên lụy rất nhiều người tốt, chúng tôi thực sự không đành lòng làm cho ngài bị liên lụy a."
Triệu Mạt Thương mỉm cười, trên người tản ra khí tràng làm cho Thương Mặc ở bên cạnh nhịn không được cúi đầu sờ mũi một cái, "Lần này sẽ không."
"Cái này... " Lão hương trưởng còn muốn nói gì nữa, Thương Mặc đã mở miệng ngắt lời ông ấy, "Lão hương trưởng, ngài cứ yên tâm đi, Triệu kiểm sát trưởng hiện tại đang nhậm chức ở Viện kiểm sát tối cao, nhất định có thể đem vụ án này giải quyết."
Lão hương trưởng tự nhiên biết Viện kiểm sát tối cao có nghĩa như thế nào, nhất thời kích động, nhìn Triệu Mạt Thương ánh mắt cũng càng phát ra tôn kính, "Không nghĩ tới ngài đã lên đến Viện kiểm sát tối cao công tác, thật tốt quá."
Triệu Mạt Thương gật đầu, nói tiếp, "Như vậy... Đến lúc đó nếu như cần nhân chứng, khả năng cần ngài và người trong thôn làm chứng...."
Những quy trình thẩm lí và phán quyết ban đầu kia, căn bản là có lệ, ngay cả tìm đến những người trong thôn để thu thập căn cứ xác thực cũng không có, cô không rõ lúc đó các nhân viên điều tra vụ án này là chuyện gì xảy ra. Lẽ nào đã mục thành như vậy sao? Một thư ký Tỉnh ủy liền làm cho nhiều người như vậy không dám đứng ra giữ gìn lẽ phải rồi, như vậy Viện kiểm sát lại nói chuyện tư pháp công chính như thế nào.
Trong mắt hiện lên một vòng phức tạp, hương trưởng trầm mặc lại, thật lâu, nặng nề gật đầu, "Ngài yên tâm."
Thương Mặc ở một bên cũng không có bỏ sót do dự thoáng qua trong mắt lão hương trưởng, chân mày hơi nhăn lại, thấy Triệu Mạt Thương mỉm cười nhìn mình, liền lập tức tán đi, treo lên miệng một cái mỉm cười ấm áp đáp lại.
Trên đường trở về thành phố X, Triệu Mạt Thương dựa vào trong lòng Thương Mặc, ngữ khí bình tĩnh, "Tiểu Đản, lần này khả năng lại phải làm phiền thủ hạ của em rồi."
"Hử?" Thương Mặc ôn nhu cúi đầu nhìn cô, "Chuyện gì vậy?"
"Bảo vệ những người dân làng Tỉnh Loan." Triệu Mạt Thương cọ cọ, làm cho mình có thể dựa thoải mái hơn một chút, tay cầm lấy tay Thương Mặc, mười ngón tay đan xen, "Vừa rồi lão hương trưởng chắc là đang lo lắng những người trong thôn sẽ gặp nguy hiểm!"
"Chị cũng thấy a." Cằm Thương Mặc nhẹ nhàng cọ cọ vào tóc Triệu Mạt Thương, cảm thụ được sợi tóc trơn thuận, nghe hương khí trên sợi tóc, mang theo một chút cảm khái nói, "Lão hương trưởng là một hương trưởng tốt..."
"Đúng vậy..." Triệu Mạt Thương ngẩng đầu, nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn trên môi Thương Mặc, sau đó thoáng kéo ra khoảng cách, trong mắt tràn đầy tiếu ý, "Cái này có thể xem như tiền đặt cọc rồi nha, Tiểu Đản phải bảo vệ tốt lão hương trưởng bọn họ."
"Hở?" Trong lòng nhưng thật ra có chút bận tâm Triệu Mạt Thương lại bởi vì chuyện này tự ti, lại sau đó một khắc nghe được câu này, Thương Mặc nhất thời có chút ngây dại ra, thật lâu, nhìn Triệu Mạt Thương mỉm cười hiểu rõ cùng nghịch ngợm, nâng lên nụ cười, đem cô ôm chặt hơn, môi dán môi của cô, "Tiền đặt cọc quá ít."
Một câu nói xong, chính là triền miên hôn sâu, hôn cho đến khi Triệu Mạt Thương đẩy nàng ra thở dốc.
"Số tiền còn lại.... Sẽ chờ buổi tối sau khi bản án hoàn tất.... Ở trên giường giao phó...." Thương Mặc rất mập mờ ở bên tai Triệu Mạt Thương nói, "Muốn suốt đêm nha...."
"Tiểu Đản hư hỏng...." Triệu Mạt Thương oán trách mà nhẹ nhàng đập bả vai nàng một cái, tiếp theo bật cười, "Tiểu Đản lại còn nhớ kỹ kháng tụng là cái gì, chị còn nghĩ là em quên sạch hết rồi chứ."
"Sao có thể nha..." Thương Mặc nhàn nhạt cười, "Luật tố tụng hình sự sao."
Triệu Mạt Thương nghe được Thương Mặc nói như vậy, không nói gì nữa, mà là nhìn Thương Mặc cười khẽ, trong mắt làm như đang suy nghĩ cái gì đó.
"Làm sao vậy?" Thương Mặc bị cô nhìn có chút mất tự nhiên nhún nhún vai, tay trái lại theo thói quen sờ máy trợ thính, động tác này làm cho chân mày Triệu Mạt Thương liền nhíu lại,