Chương 50
Đến thời điểm tan tầm, Vương kiểm sát trưởng cùng Trương kiểm sát trưởng đúng giờ rời đi.
Vương kiểm sát trưởng trước khi đi nói với Phó Quân có thể tan tầm về nhà.
Phó Quân gật gật đầu, nhìn về phía Triệu Mạt Thương thấy thân ảnh hai người bận rộn, tâm đau xót, do dự vài giây, tại lúc hai vị kiểm sát trưởng kia rời đi, cô mới tiến đến trước bàn Triệu Mạt Thương, ra vẻ bình tĩnh, "Triệu tỷ, có chuyện gì cần em hỗ trợ không?"
Triệu Mạt Thương động tác trên tay dừng lại, ngẩng đầu, cố gắng lộ ra nụ cười, "Không có việc gì, em mau về nhà đi."
"Nhưng mà.........." Phó Quân mắt nhìn đến Thương Mặc còn thật sự cúi đầu nhìn hồ sơ đánh số trang, há mồm muốn nói cái gì, nhìn thấy đôi mắt Triệu Mạt Thương bình tĩnh như nước bỗng nhiên không biết nói gì.
"Xong rồi." Thương Mặc khép lại hồ sơ, đưa cho Triệu Mạt Thương, "Còn có không?"
Triệu Mạt Thương cố gắng nhịn cười nói, "Được rồi, không có. Tôi còn chỉnh sửa lại một vài ghi chép sau đó tan làm."
"Tốt." Trong văn phòng hiện tại chỉ còn lại chính mình, Triệu Mạt Thương cùng với Phó Quân, Thương Mặc cũng lười giả dạng nghiêm chỉnh, ghé vào trên bàn Triệu Mạt Thương ngẩn người.
"Phó tiểu thư còn có chuyện gì sao?" Triệu Mạt Thương đem phần hồ sơ kia chỉnh lý lại tốt sau đó nghi hoặc nhìn Phó Quân.
"Sao......Không có việc gì......." Phó Quân có chút bối rối nói, nhìn Thương Mặc từ từ nhắm hai mắt không thèm nhìn mình, trong mắt có chút ảm đạm.
Triệu Mạt Thương ngồi thẳng thân mình gõ thêm vài cái, "Vậy em nhanh về nhà ăn cơm đi."
"Vậy em đi trước." Phó Quân thực miễn cưỡng nói lời từ biệt với cô, lại nhìn mắt Thương Mặc, có chút chần chờ, xoay người rời đi.
Thương Mặc mắt khép nửa mắt lại nhìn Phó Quân rời đi, cảm xúc không có chút dao động.
"Xong rồi." Phó Quân rời khỏi văn phòng, Triệu Mạt Thương liền đem chữ cuối cùng gõ lên, mang theo vẻ mặt giảo hoạt của tiểu nữ nhân nói với Thương Mặc.
Mở mặt ra buồn cười nhìn Triệu Mạt Thương, Thương Mặc nhìn cửa, đem ghế đẩy ra, nắm lấy tay của Triệu Mạt Thương hôn lên một cái, "Cố ý?"
"Sao? Cái gì?" Triệu Mạt Thương vẻ mặt khó hiểu, trong mắt lại tràn đầy ý cười.
"A........." Thương Mặc nhẹ nhàng cười, sau đó thu hồi, nhìn Triệu Mạt Thương "Chị không có gì muốn hỏi sao?"
Nhẹ nhàng vỗ về hai má của Thương Mặc, vẻ mặt nghiêm túc, "Chị muốn tự em nói với chị."
Thương Mặc sợ run vài giây, tựa đầu trên vai của Triệu Mạt Thương, hai tay ôm lại thắt lưng của cô không nói thêm lời nào.
"Tốt lắm, chúng ta đi ăn cơm đi, chị đói bụng rồi." Triệu Mạt Thương mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn gượng mỉm cười một tiếng, "Đi thôi."
"Được rồi." Một thanh âm buồn bã lên tiếng, Thương Mặc đứng lên, nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.
Chuyện của nàng cùng với Phó Quân nàng có thể cùng Triệu Mạt Thương nói rõ ràng, nhưng là trong đó có đề cập đến chuyện của Thanh Long Bang, nàng phải nói như thế nào đây?
Chuyện của Phó Quân thì Triệu Mạt Thương có thể rộng lượng bỏ qua, nhưng mà nàng là Thiếu chủ của Thanh Long Bang, Triệu Mạt Thương có thể chấp nhận được sao?
Vấn đề thân phận vẫn đặt ở trong lòng, càng yêu thì càng sợ hãi mất đi, Thương Mặc ngay cả ý nghĩ để chậm rãi nói cho Triệu Mạt Thương biết nàng cũng không dám.
Ba ba của nàng nói rất đúng, vấn đề tình cảm nàng rất là yếu đuối.
Dọn dẹp trên bàn đồ đạc để vô trong túi sách, Triệu Mạt Thương nhìn bộ dáng thất thần của Thương Mặc, thực bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài hai tiếng.
Đúng là mỗi một người đều có một bí mật của riêng mình, nhưng là cái dạng gì bí mật mới khiến cho Thương Mặc luôn u buồn như vậy?
Tuy rằng thời gian Thương Mặc cùng một chỗ với cô đa số thời điểm đều nở nụ cười, có đôi khi giống như một đứa trẻ cùng cô hồ nháo, nhưng là cô cảm thấy, trên người của Thương Mặc tựa hồ có cái gì đè nặng, làm cho khi Thương Mặc khi không làm gì không tự kìm hãm được đều có chút u buồn.
"Đi thôi." Mở miệng thản nhiên nói xong, Triệu Mạt Thương nhìn Thương Mặc, "Không nghĩ nhiều nữa, được không?"
"Ừ." Gật gật đầu, cùng Triệu Mạt Thương sóng vai ra khỏi văn phòng, đợi cho khóa kỹ cửa phòng đi đến trước cổng viện kiểm sát trưởng, Lương kiểm sát trưởng bỗng nhiên gọi lại Triệu Mạt Thương.
"Lương kiểm." Triệu Mạt Thương thực tôn trọng kêu một tiếng.
"Mạt Thương, tôi có chút chuyện muốn nói với cô." Lương kiểm sát trưởng nở nụ cười nói.
"Được" Triệu Mạt Thương đi cùng với Lương kiểm sát trưởng đến trong góc phòng nói chuyện, lúc gần đi còn không quên dùng ánh mắt trấn an Thương Mặc. Thương Mặc cười với cô làm như mình không có vấn đến gì, bỏ hai tay vô túi quần, đứng chỗ cầu thang đợi Triệu Mạt Thương.
"Thương Mặc!" Một giọng nữ âm cao vang lên, Thương Mặc dựa theo thanh âm nhìn lại, Phó Quân cùng với một nữ nhân đứng trước xe thể thao, sắc mặt có chút khó coi, mà thanh âm phát ra, là từ nữ nhân kia.
Nhún nhún vai, Thương Mặc đối với nữ nhân kia nói: "Đã lâu không gặp"
Nữ nhân phẫn nộ nhìn nàng, tiếp theo quay đầu nhìn Phó Quân: "Cậu không đi Pháp viện thực tập mà chạy tới viện kiểm sát là vì cô ta???"
Phó Quân mặt lạnh xuống: "Khương Cẩm Hoàng!!! Chuyện của tôi không cần cậu xen vào"
Khương Cẩm Hoàng tức giận, hổn hển nói: "Tôi lúc trước hỏi cậu muốn đi đâu thực tập? Cậu nói Pháp viện, đến khi tôi tới Pháp viện, cậu lại chạy tới viện kiểm sát. Phó Quân, cậu......."
Dường như thấy được tâm sự của mình bị nói ra, Phó Quân tức giận nói, "Khương Cẩm Hoàng, đủ rồi! Tôi muốn đi đâu thực tập là chuyện của tôi! Không cần cậu quản!"
Thương Mặc mặt lạnh nhìn một màn này đang diễn ra, một chút cảm xúc cũng không có.
"Cậu....." Khương Cẩm Hoàng bị Phó Quân chọc giận không nói nên lời, chỉ vào Phó Quân nửa ngày, thật vất vả điều chỉnh cảm xúc xem nên nói gì tiếp theo, xe của nhà Phó gia đến, Phó Quân nhìn cũng không thèm nhì một cái, lập tức đi lên xe.
Tức giận chà chà chân, Khương Cẩm Hoàng đi đến trước mặt Thương Mặc "Rốt cuộc cô muốn như thế nào?"
"Chuyện gì???" Thương Mặc vẻ mặt buồn cười "Tôi nghĩ như thế nào?"
"Tôi nói cho cô biết, cậu ấy là của tôi, cô đừng hòng cướp đi." Khương Cẩm Hoàng khắc chế lại cảm xúc, vẻ mặt bình tĩnh nói "Cô bây giờ như thế này, làm sao xứng đôi với cô ấy, gia cảnh bình thường, lại là kẻ điếc."
"Xin lỗi!!!" Triệu Mạt Thương cùng Lương kiểm sát trưởng nói chuyện xong vừa lúc đi ra, nghe được những lời này, đáy lòng bốc hoả, sắc mặt trầm lại nhìn Khương Cẩm Hoàng.
Nhìn nhìn Triệu