Chương 51
Cúp điện thoại thở ra một hơi, Thương Mặc xoay người ra khỏi phòng vệ sinh định trở về phòng làm việc, lại đụng phải Phó Quân.
Gật đầu một cái coi như chào hỏi, Thương Mặc cùng Phó Quân sát vai mà qua, vẻ mặt nhàn nhạt cười.
Phó Quân dừng tại chỗ, suy nghĩ tới thái độ của Thương mặc, lòng không khỏi co rút đau.
Trước đây hầu như không thấy mặt, gặp mặt cũng là mấy phút ngắn ngủi, loại cảm giác đó còn không có nghiêm trọng như vậy. Bây giờ, bây giờ.... Mỗi ngày đều có thể thấy Thương Mặc, mỗi lần đều cảm thụ được thái độ giống như đối đãi với bạn học của Thương Mặc, cái loại cảm giác đó khiến cô có cảm giác trái tim đau kịch liệt.
Ba năm không gặp Thương Mặc, vốn đã cho là dửng dưng, nhưng không ngờ tới những thứ kia chẳng qua là dối gạt mình lấn hiếp người.
Cô nên làm cái gì?
Phó Quân đi vào phòng vệ sinh rửa tay, nhìn mình trong gương, lộ ra vẻ cười khổ.
Chẳng lẽ năm đó còn bị Thương Mặc tổn thương chưa đủ sao?
Thương Mặc mới không để ý tới Phó Quân đang suy nghĩ gì, đối với nàng mà nói, đã từng là trói buộc nhưng giờ đã đang từ từ cởi ra.
Đi tới cửa phòng làm việc đang muốn đi vào, Vạn Quyền cùng 2 người đàn ông mặc âu phục giày da đã trước nàng một bước đẩy cửa ra, thẳng tắp đi tới trước bàn Triệu Mạt Thương, "Đồng chí Triệu Mạt Thương phải không?"
Triệu Mạt Thương buông xuống công việc trong tay, có chút nghi ngờ nhìn Vạn Quyền lại nhìn một chút hai người kia, "Đúng vậy, xin hỏi các anh là...."
" Chúng tôi là người của Cục Phản tham Viện kiểm sát nhân dân thành phố Z, cô dính líu tới tội nhận hối lộ, bây giờ chúng tôi phải dẫn cô trở về thành phố Z tiến hành thẩm vấn". Hai người đàn ông mặt đầy nghiêm túc nói.
Tất cả mọi người trong phòng làm việc trong nháy mắt trợn to mắt.
Triệu Mạt Thương nhận hối lộ, đây không phải là thiên đại chê cười sao?
Thương Mặc dựa vào cửa, như có điều suy nghĩ nhìn hai người đàn ông kia, tròng mắt trầm xuống.
"A, được." Triệu Mạt Thương cũng không khỏi ngây ngẩn, tiếp đó khôi phục vẻ mặt nhàn nhạt , rất ung dung thu thập trên bàn cùng hai người rời đi.
Lúc đi qua cửa, Thương Mặc nhếch khóe miệng cười nhìn cô, không nói một lời.
Triệu Mạt Thương cũng giống vậy lộ ra một nụ cười, ôn nhu nói, "Buổi tối chờ chị trở về nấu cơm."
"Được."
Cửa thang máy khép lại, bóng người Triệu Mạt Thương biến mất ở trong tầm mắt, nụ cười ấm áp trên mặt Thương Mặc lập tức biến mất, chỉ còn lại lãnh khốc cùng giễu cợt.
Từ cầu thang bên kia xuống lầu, Thương Mặc vừa đi vừa gọi điện thoại gọi người tới đón mình, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của Phó Quân ở sau lưng.
Lúc Phó Quân từ phòng vệ sinh đi ra tới chỉ thấy dáng vẻ tình ý nồng nặc của Triệu Mạt Thương và Thương Mặc , căn bản không biết đang phát sinh chuyện gì, lòng thế nhưng có cảm giác đau hơn.
Hóa ra Thương Mặc và Triệu Mạt Thương ở cùng một chỗ sao?
Nếu không, tại sao Thương Mặc sẽ có vẻ mặt như vậy, vẻ mặt đó ba năm trước chỉ có đối với mình mới có.
"Chuyện gì xảy ra?" Viện kiểm sát thành phố X, trong phòng làm việc Kiểm sát trưởng, Lương Kiểm sát trưởng hướng về phía Vạn Quyền giận dữ nói, "Tại sao cậu lại để cho hai người kia mang Mạt Thương đi, Mạt Thương tham ô, phản tham cục của chúng ta sẽ không điều tra được sao? Hả?"
Vạn Quyền cúi đầu, vẻ mặt đầy kinh hoảng, "Lương.... Lương Kiểm, bọn họ nói viện kiểm sát chúng ta tất cả mọi người đều phải tránh.... Tôi...."
"Đồ vô dụng!" Nặng nề vỗ xuống bàn, Lương Kiểm sát trưởng nổi giận nói với Vạn Quyền, "Đi ra ngoài!"
" Vâng.... Vâng...."
Vạn Quyền vội vội vàng vàng từ trong phòng làm việc lui ra ngoài, sau khi đóng cửa, trên mặt lạ là nụ cười âm hiểm.
Lần này nhìn xem Triệu Mạt Thương chạy thế nào, thành phố Z a, chính là đại bản doanh của người kia.
"Bọn họ đi đến đâu rồi?" Ngồi ở trong xe, Thương Mặc cầm điện thoại di động nói, " Ừ, tiếp tục đi theo. . . Nhìn một chút, nếu chị ấy xảy ra điều gì khác thường. . ."
Thương Mặc không có đem lời nói xong, mà trực tiếp cúp điện thoại.
Đáng chết, lại có người muốn cho Triệu Mạt Thương ngã đài.
Một giờ sau, Triệu Mạt Thương đã tới Viện kiểm sát thành phố Z, xuống xe rất nhanh liền bị mang vào thẩm vấn.
Hai chiếc xe con màu đen theo sau thấy xe Viện kiểm sát dừng lại cũng dừng lại theo, canh giữ ở phía ngoài Viện kiểm sát.
"Cửa bên kia có ai không?" từ trong chiếc xe đầu tiên, người đàn ông ngồi ở ghế tài xế hỏi.
"Có, Triển Đà chủ cũng đã bắt đầu hành động." Người đàn ông ngồi chỗ tài xế đáp, sau đó híp mắt nhìn bảng chữ Viện kiểm sát to lớn được chiếu sáng lấp lánh, "Không biết người bị mang đi là người nào, Thiếu chủ giống như rất tức giận."
"Chớ lắm miệng." Người đàn ông ngồi ở chỗ tài xế từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm cửa Viện kiểm sát, "Thiếu chủ nói gì thì làm cái đó, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!"
Lúc này, ở bên trong Viện kiểm sát Cục Phản tham, Triệu Mạt Thương rất bình tĩnh ngồi ở trên ghế, chờ đợi hai người đàn ông đối diện thẩm vấn.
" Đồng chí Triệu Mạt Thương, có người tố cáo cô thu hối lộ vì trước vụ án đã giúp nghi phạm chối bỏ trách nhiệm, hy vọng cô có thể thành thật khai báo." Hai người đàn ông hai mắt nhìn nhau một cái, người đàn ông nhìn có vẻ đã làm việc lâu năm một chút vẻ mặt uy nghiêm nói.
"Không có chuyện như vậy." Triệu Mạt Thương vẫn vẻ mặt vân đạm phong khinh, giọng điệu nghe không thấy bất kỳ phập phồng.
"Nhưng chúng tôi có lấy được chứng cứ." Người đàn ông trẻ tuổi một chút đem một tấm hình đẩy tới trước mặt Triệu Mạt Thương, "Đây là ảnh chụp cô cùng một người tên là Lệnh Hồ Huyên đang làm luật sư cùng nhau ăn cơm, mời cô giải thích lúc ấy các cô trao đổi chuyện gì."
Triệu Mạt Thương quét mắt nhìn tấm ảnh kia, tấm ảnh kia bất ngờ chính là lúc cô và Lệnh Hồ Huyên đang cùng nhau rời đi nhà hàng.
"A, tôi và Lệnh Hồ Huyên là bạn học, ôn chuyện một chút rất bình thường mà, về phần nói cái gì, xin lỗi, đây là chuyện riêng tư." Triệu Mạt Thương đem tấm hình kia đẩy trở về, vẻ mặt không thay đổi nói.
Cô cũng không thể nói ngày hôm đó Lệnh Hồ Huyên đến nhờ cô chiếu cố Thương Mặc phải không?
"Như vậy, cái này thì sao ?" Người đàn ông trẻ tuổi lại rút ra một tờ giấy, "Đây là ghi lại cô đi trại tạm giam cùng nghi phạm gặp mặt."
Triệu Mạt Thương rõ ràng