"Ưm........Ưm..........A.........." Triệu Mạt Thương đã không biết mình bị muốn bao nhiêu lần, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh nắm thật chặt ga trải giường, hoa viên bị hai ngón tay Thương Mặc ra vào dày xéo đã muốn sưng đỏ, mấy sợi tóc trước trán đã sớm bị mồ hôi thấm ướt dán vào trán.
"Tiểu Đản, không cần. . . Xin em . ." Thoải mái dường như muốn đem chính mình nuốt mất vậy, Triệu Mạt Thương vô lực kêu Thương Mặc, trong thanh âm tràn đầy nức nở, "Xin Mặc. . ."
"Một lần cuối cùng. . . Một lần cuối cùng. . ." Môi Thương Mặc ở trên mặt Triệu Mạt Thương cuồng hôn, động tác trên tay càng ngày càng gấp rút, lại chen vào một ngón tay, ở chỗ kia tùy ý càn quét.
"A. . . Tiểu Đản. . . Không. . ." Triệu Mạt Thương buông tay đang nắm ga trải giường ra, ôm thật chặt lưng Thương Mặc, toàn thân căng thẳng, âm thanh kêu khóc càng ngày càng lên cao, "Đủ rồi. . . Đủ rồi. . ."
Đầu ngón tay tìm được nơi nào đó mềm mại nhô lên, Thương Mặc nhìn bộ dạng triệt để thở gấp của Triệu Mạt Thương, cảm giác trên tay mình chất lỏng càng ngày càng nhiều, lúc này mới đưa ngón tay thối lui ra, ôm lấy Triệu Mạt Thương nhàn nhạt hôn.
Triệu Mạt Thương đã không có biện pháp nói ra một lời nào, cuộn tròn thân thể nằm ở trong ngực Thương Mặc, toàn thân đều là mồ hôi, rất nhanh liền ngủ mất.
Ga trải giường cơ hồ toàn bộ ướt đẫm, Thương Mặc nhìn Mạt Thương gần như mệt mỏi ngất đi, trong con ngươi xẹt qua một tia đau lòng, hôn hôn trán cô, kéo drap trải giường qua đắp lên người Triệu Mạt Thương, lúc này mới đem cô ôm lấy, một đường đến khách phòng, đặt lên trên giường sạch sẽ, giúp cô đắp kín chăn.
Thở ra một hơi, cánh tay đồng dạng đau nhức dị thường, Thương Mặc cúi đầu hôn xuống đôi môi đã sưng đỏ của Triệu Mạt Thương, lúc này mới đứng dậy, trở lại phòng ngủ cầm quần áo sạch sẽ, thuận tiện lấy vải cùng nước khử trùng trong hộp thuốc cấp cứu ra, đi vào phòng tắm xử lý vết thương.
Cởi áo lông màu đen mặc trên người xuống, trên lưng mấy chỗ vết thương bị băng vải che đã sớm nứt ra, vốn là băng vải trắng tinh cơ hồ toàn bộ đã nhiễm đỏ máu.
Đem áo lông vứt xuống một bên trong giỏ, Thương Mặc nhíu mày cởi băng vải mang máu trên người ra, sau đó vứt qua một bên.
Lần này bắn nhau, cánh tay trái trúng hai phát súng, trên lưng ba phát, trong đó hai phát là trên bả vai đi xuống một chút, Thương Mặc cởi bra xuống, miễn cưỡng cầm nước khử trùng lau miệng vết thương, lại lấy nước thuốc đổ lên miệng vết thương, cũng lười xử lý nhiều, tùy ý đem băng vải quấn lên trên người, toàn bộ chuẩn bị xong sau mới thay quần áo sạch sẽ.
Cầm một chậu nước rửa mặt đổ nước ấm, đem áo lông màu đen nhuốm máu cho vào trong chậu ngâm, tiếp theo đem băng vải mang máu nhặt lên, mang chìa khóa ra cửa, cho đến khi đem băng vải vứt xuống thùng rác dưới lầu, mới thở phào nhẹ nhõm trở về trên lầu giặt áo lông.
Thật may thời điểm Triệu Mạt Thương cùng nàng làm chuyện đó, không có thói quen đưa tay vào trong quần áo nàng.
Làm xong hết thảy mọi chuyện để loại bỏ chứng cứ, Thương Mặc trở về khách phòng, Triệu Mạt Thương ôm chăn, bĩu môi, vẻ mặt ngủ đáng yêu.
Đem cái chăn đang chiếm lấy vị trí của mình ra, Thương Mặc vừa mới nằm dài trên giường, Triệu Mạt Thương liền chui vào trong ngực nàng, ở ngực nàng cọ cọ, vẻ mặt thỏa mãn tiếp tục ngủ.
"A. . ." Nhẹ nhàng cười một tiếng, ôm chặt cô, Thương Mặc cũng nhắm mắt ngủ theo.
Bây giờ đã rạng sáng hơn một giờ, thể lực Thương Mặc đã sớm hao tổn không còn gì, mới nhắm mắt, liền lập tức ngủ, tay vẫn như cũ duy trì tư thế ôm Triệu Mạt Thương .
------------------------------
Mà lúc này, Lệnh Hồ Huyên nhìn Triệu Nam khóc lớn, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Mẹ. . . Tôi muốn mẹ. . ." Triệu Nam ngồi dưới đất, hai tay không ngừng lau nước mắt mãnh liệt chảy ra, Linh Lung ở một bên nhíu mày, khoanh tay nhìn đứa nhỏ trên đất, trong mắt lóe lên tia sáng khác thường.
"Nam Nam, bây giờ đã trễ lắm rồi, mẹ cháu cũng ngủ, cháu nhẫn tâm đánh thức mẹ cháu sao?" Lệnh Hồ Huyên thanh âm ôn nhu dụ dỗ Triệu Nam, "Cháu ngoan ngoãn ngủ, dì ngày mai sẽ mang cháu đi tìm mẹ có được hay không?"
"Không cần không cần, tôi bây giờ muốn mẹ. . ." Triệu Nam lại tựa như đá chân, vừa khóc lóc vừa hét muốn Triệu Mạt Thương, "Tôi muốn mẹ, các người cũng là người xấu. . ."
"Nam Nam. . ." Lệnh Hồ Huyên đưa tay giúp cô bé lau nước mắt, "Mẹ đã ngủ nha, chúng ta ngày mai đi tìm mẹ cháu, cháu khóc như vậy, ngày mai mẹ sẽ nổi giận đó."
Triệu Nam ngưng khóc, trợn mắt nhìn Lệnh Hồ Huyên mấy giây, Lệnh Hồ Huyên cố gắng lộ ra một nụ cười rất ôn nhu, "Dì mang cháu đi ngủ có được hay không?"
Trong lòng thầm mắng Thương Mặc khốn kiếp giao cho mình chuyện rắc rối như vậy, Lệnh Hồ Huyên đưa tay muốn kéo tay Triệu Nam, nhưng không ngờ Triệu Nam bỗng nhiên hung hãn cắn nàng một cái, "Ngươi là người xấu! ! !"
"A A..........."Trẻ con cắn người luôn nhằm vào cổ tay, Lệnh Hồ Huyên lại không phòng bị, bị cô bé cắn hít một hơi lãnh khí.
Linh Lung sắc mặt lập tức thay đổi, đi tới bên người Lệnh Hồ Huyên ngồi xuống, kéo tay Lệnh Hồ Huyên qua, trên mu bàn tay trắng nõn xinh đẹp lại nhiều thêm một dấu răng hồng hồng, mơ hồ còn có chút máu ứ đọng.
Bởi vì động tác của Linh Lung sững sốt một chút, Lệnh Hồ Huyên nhìn cái người đang cau mày, mềm nhẹ cười một tiếng, "Không có gì. . ."
Lời còn chưa dứt, Linh Lung bỗng nhiên trầm mặt đứng lên, đưa tay nắm Triệu Nam, trực tiếp đem thân thể nho nhỏ kia xách lên.
"Oa. . ." Đã muốn ngừng nước mắt, Nam Nam kinh hãi khóc lần nữa, Lệnh Hồ Huyên vội vàng đúng lên đi theo tới, "Linh Lung. . ."
Cũng không thèm nhìn tới nàng một cái, Linh Lung trực tiếp xách Triệu Nam đến phòng mình, đóng cửa phòng.
Lệnh Hồ Huyên giật mình, đang