Chương 98
Triệu Nam ngủ một giấc tỉnh dậy thì phát hiện sợi dây chuyền đã được đặt ở đầu giường, lập tức cười vui vẻ.
Đeo sợi dây chuyền vào cổ, nhu thuận chạy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau khi rửa mặt xong, Triệu Nam chạy đến trong phòng khách mở ti vi xem phim hoạt hình buổi sáng, lại chợt nghe nơi cánh cửa lại truyền tới tiếng mở cửa.
Lập tức tắt ti vi, nhẹ nhàng chạy vào phòng ngủ của Triệu Mạt Thương, Triệu Nam chui vào gầm giường, sợ hãi che lỗ tai, toàn thân đều đang phát run lên.
Thương Mặc lái xe một đường hướng nhà lớn lái đi, điện thoại di động reo, nàng cầm điện thoại di động lên nhấn nghe, lúc đang nghe bên đầu điện thoại kia báo cáo, hàng lông mày nhíu lên.
Hơi chút suy nghĩ, Thương Mặc vừa quay đầu xe vừa hạ mệnh lệnh cho người bên đầu điện thoại kia, vội vàng hướng nhà Triệu Mạt Thương chạy đi.
Xe dừng ở dưới lầu nhà Triệu Mạt Thương, Thương Mặc chạy lên, cửa nhà mở rộng, mấy người đàn ông cường tráng mặc tây trang màu đen vừa thấy nàng lập tức khom lưng chào, cùng hô Thiếu chủ.
Khoát tay, Thương Mặc nhìn hai nam nhân bị bọn họ trói lại, ngồi chồm hổm xuống, trong tròng mắt hiện lên một tia ngoan lệ, "Nói, là ai phái các ngươi tới?"
Nam nhân bị nàng ép hỏi hừ một tiếng quay đầu ra không để ý tới nàng, Thương Mặc giương lông mi lên, cười lạnh một tiếng, "Đem bọn họ mang về trong Bang, để cho huynh đệ chuyên môn phụ trách việc này phải hỏi rõ tất cả mọi chuyện."
"Dạ!" Mấy người nam tử áo đen chỉnh tề mà lên tiếng, đem hai người đàn ông kia mang ra ngoài.
Thương Mặc nhìn quanh phòng khách, lại đi tới trong khách phòng xem qua một lần, cuối cùng đến phòng Triệu Mạt Thương, nhìn ga giường bị kéo loạn, lười biếng nói, "Uy, tiểu quỷ, đem ga giường Thương tỷ kéo thành như vậy, ngươi là muốn bị đánh sao?"
Đang núp ở dưới giường run lẩy bẩy, Triệu Nam vừa nghe thấy giọng nói của Thương Mặc, lập tức chui ra, nhào tới trong lòng Thương Mặc khóc lớn lên.
Trên trán một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, Thương Mặc chân tay luống cuống mặc cho Triệu Nam ôm mình khóc lớn, thẳng đến cuối cùng thực sự chịu không nổi cái loại ồn ào này, lúc này mới nói, "Ngươi được rồi a, lại khóc cẩn thận ta đem ngươi ném cho người xấu."
Triệu Nam lập tức ngừng nước mắt, lau lau nước mắt, nghẹn ngào, "Nam Nam sợ."
"Ta nói. . . Ngày hôm qua có phải ngay tại cửa ra vào, hai người kia ý muốn thử qua có mở cửa hay không, làm sao ngươi ngày hôm qua một điểm dáng vẻ sợ hãi cũng không có?"
Thương Mặc đem cô bé ôm ra phòng khách thả xuống trên ghế, mình cũng theo ngồi vào một bên, "Tới, nói cho ta biết tất cả mọi chuyện."
Nhìn người hôm qua mới làm hư dây chuyền ba ba cho mình, ngày hôm nay lại bỗng nhiên xuất hiện, Triệu Nam chu chu mỏ, gương mặt quấn quýt.
"Tiểu hài tử xấu xa nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, nói mau!" Thương Mặc nâng cổ tay nhìn xuống đồng hồ đeo tay, rất bất mãn nói, "Ta rất bận rộn."
"Hừ!" Vừa mới có một chút hảo cảm, bởi vì thái độ của Thương Mặc quét một cái sạch, Triệu Nam phồng lên miệng hừ một tiếng, chống lại Thương Mặc nheo mắt lại, vẫn là ngoan ngoãn nói, "Ngày hôm qua ta cũng trốn dưới giường, thế nhưng mà người xấu không có vào được, hôm nay bọn họ vào được. . ."
"Được rồi." Thương Mặc nhún nhún vai, duỗi người, tức giận nói, "Thật không biết nữ nhân ngu ngốc kia làm sao phải luôn thiện lương như vậy, tùy tùy tiện tiện nhặt một đứa bé sự tình còn nhiều như vậy."
"Không cho phép ngươi nói mẹ ngu ngốc." Tuy còn nhỏ, nhưng vẫn rất dễ dàng mà đoán được ý tứ trong lời của Thương Mặc nữ nhân ngốc là chỉ người nào, Triệu Nam rất tức giận nói, "Ngươi cái tên xấu xa này, không cho phép ngươi nói xấu mẹ ta!"
"Chậc chậc, ngươi tiểu hài tử xấu xa biết cái gì, đó là tên gọi thân mật, tên gọi thân mật ngươi hiểu không?" Thương Mặc thò tay vò rối tóc Triệu Nam, nói tiếp, "Ta nói ngươi cái bình tương này, đến cùng lúc nào mới chịu đi a, ngươi xem ngươi làm cho cô ấy rước lấy bao nhiêu phiền phức, còn có a, không được gọi cô ấy là mẹ."
Vành mắt lập tức đỏ, Triệu Nam lúc này không có khóc lớn thành tiếng, mà quật cường không để cho mình khóc lên, trừng mắt nhìn Thương Mặc không nói lời nào.
"Khụ..... Khụ......." Bị cô bé trừng có chút ngượng ngùng, Thương Mặc ho khan một tiếng, nhức đầu, "Vậy ngươi cũng có thể nói cho ta biết, trước khi bị bắt ba ba ngươi có từng nói qua cái gì không, ta nhanh chóng đem ba ba của ngươi cứu ra, ngươi tranh thủ thời gian về nhà a, đừng chiếm lấy cô ấy như vậy nữa."
Nước mắt soạt một cái rớt xuống, Triệu Nam tự tay lau nước mắt, lại có nước mắt rơi xuống, Thương Mặc nhìn bộ dạng cô bé như vậy, càng thêm ngượng ngùng, "Ngươi làm gì thế luôn là dáng vẻ bị ta khi dễ, ta nói, ngươi chiếm lão bà của ta, ôi chao, ta không thu thập ngươi cũng là không tệ rồi."
Triệu Nam vẫn là bộ dáng quật cường kia, lau nước mắt không nói lời nào.
"Được rồi, được rồi, ta không nói." Thương Mặc xoa xoa huyệt Thái Dương, thầm mắng mình động kinh, cùng một đứa bé nói chuyện này để làm gì, nói tiếp, "Vậy, ngươi cũng muốn cứu ba ba ngươi a ! Tới, nói cho ta biết ba ba ngươi vì sao bảo ngươi tìm cô ấy."
"Ba ba nói mẹ là kiểm sát trưởng rất lợi hại, chuyên môn bắt người xấu, có thể cứu ba ba." Triệu Nam lau lau nước mắt, "Sau đó ba ba mang Nam Nam tìm đến mẹ, người xấu đến đây, ba ba để cho Nam Nam tự mình tìm mẹ, sau đó ba ba bị bắt đi."
"Vậy tại sao những người đó muốn bắt ba ba ngươi biết không?"
"Ba ba nói, bởi vì ba muốn nói cho mọi người một người xấu là người rất xấu!" Triệu Nam nghiêng đầu nói.
"Ách. . ." Thương Mặc không nói lau một chút mồ hôi trên trán, cảm thấy bất đắc dĩ, nhìn tiếp đứa bé kia nói, "Tiểu quỷ, ngươi ở nơi này không an toàn, hơn nữa sẽ hại cô ấy cũng không an toàn."
Triệu Nam ngửa đầu nhìn nàng, nháy mắt mấy cái, "Người xấu sẽ bởi vì Nam Nam tìm đến mẹ, phải không?"
"Đúng vậy." Thương Mặc thở dài, ngồi xổm trước mặt Triệu Nam, "Tiểu quỷ, ta biết ngươi rất thông minh, cho nên bây giờ là đem ngươi coi như đại nhân mà thương lượng với ngươi sự tình."
"Ừm!" Triệu Nam dùng sức gật đầu.
"Ngươi ở nơi này, cô ấy muốn tra một ít chuyện không có phương tiện, hơn nữa sẽ có người gây phiền phức cho các ngươi." Thương Mặc nghiêm túc nói, "Cho nên, ta muốn ngươi đi một