Chương 99
Nhạc không liên quan lắm nhưng mình thích. Hihi
Mọi người vừa nghe vừa đọc nhé.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
********************
"Vậy sao?" Vốn trong đôi mắt bởi vì nghĩ đến Thương Mặc ngốc nghếch mà có chút vui vẻ đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Triệu Mạt Thương lạnh lùng nhìn ba người, trực tiếp lấy chìa khóa ra, đi đến trước nhà mở cửa, "Tôi nhớ là lúc trước chúng ta đã nói rồi, ba mẹ sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của tôi nữa."
Mở cửa, đi vào đổi dép, Triệu Mạt Thương nhìn ba người tự nhiên cùng tiến vào, giọng có chút giễu cợt, "Mấy vị đều là đại nhân vật, lúc nào thì cũng không nói chữ tín như vậy?"
"Con......." Người đàn ông trung niên rõ ràng nổi giận, trợn mắt nhìn cô, giọng hết sức kém, "Cái giọng điệu này của con là sao, có đứa con nào cùng cha mẹ nói chuyện như vậy sao?"
Đi tới trong phòng khách ngồi xuống, Triệu Mạt Thương giọng nhàn nhạt nói, "Có chuyện gì nói thẳng đi, nếu như muốn gọi tôi trở về, vậy thì không cần nói nữa."
"Mạt Thương. . ." Người đàn ông trẻ tuổi tới cùng ba mẹ Triệu Mạt Thương trơ mặt đi tới, rất nịnh hót nói, "Chúng ta cũng nên kết hôn rồi."
Chân mày xinh đẹp của Triệu Mạt Thương khẽ nhíu mày, nhìn người đàn ông trẻ tuổi ánh mắt hết sức lạnh băng, "Tôi nhớ thời điểm tôi 18 tuổi đã cùng anh giải trừ hôn ước."
Nụ cười trên mặt người đàn ông trẻ tuổi hơi khựng lại, vừa muốn nói tiếp nói gì đó, Triệu Mạt Thương trực tiếp đứng lên, ôm ngực nhìn ba mẹ mình, " Tôi nghĩ hai người cũng không có nhiều thời gian cùng tôi nói nhảm, Triệu uỷ viên, chủ tịch Đan, có chuyện nói thẳng, đừng lãng phí thời gian của hai bên, buổi chiều tôi còn phải đi làm."
Người bất ngờ tới chính là ba mẹ Triệu Mạt Thương, ba Triệu Đình Vĩ, mẹ Đan Trác, cùng với vị hôn phu trên danh nghĩa của cô, Cận Phi Hàn.
Đan Trác khẽ mỉm cười, nhìn con gái nói, "Mạt Thương, nhớ kỹ ước định của chúng ta năm đó chứ."
"Nhớ rõ." Triệu Mạt Thương đối mặt cha mẹ, không có nửa điểm tôn kính, " Tôi ở bên ngoài đi học đến công tác, không phải dựa vào các người một phân một hào nào, nửa điểm thế lực cũng không."
"Đúng vậy." Đan Trác vẫn duy trì mỉm cười, đáy mắt nhưng không có chút ý cười nào, "Mạt Thương, con cảm thấy mình làm được sao?"
" Tôi không có làm được?" Triệu Mạt Thương cười nhạo nói, "Tôi lúc nào dùng qua tiền và thế lực của các người rồi hả?"
Đan Trác ngồi vào đối diện Triệu Mạt Thương, rất ưu nhã nhìn con gái, "Con không dùng tiền cùng thế lực của chúng ta, nhưng còn Thương Mặc thì sao?"
Triệu Mạt Thương sững sờ, nhìn Đan Trác không nói lời nào.
Xác thực....... Từ khi cô biết Thương Mặc tới nay, vẫn luôn là Thương Mặc bảo vệ cô, giúp cô.
Triệu Đình Vĩ nhíu mày lại, rất bất mãn nói, "Bà cùng nó nói chuyện này để làm gì?"
Quay đầu, Triệu Đình Vĩ nghiêm nghị nói với Triệu Mạt Thương, "Hôm nay con đồng ý, vậy thì tốt, chúng ta trở về, nếu con không đồng ý, ta cũng sẽ đem con mang về."
"Thu hồi tính khí của ông lại đi." Đan Trác hướng về phía Triệu Đình Vĩ nói, hồi phục lại nhìn Triệu Mạt Thương như cũ trầm tư, "Ta lúc đầu đáp ứng con cho con ở tại chỗ này, cũng là bởi vì con nói con phải dựa vào chính mình cố gắng để cho chúng ta biết chính nghĩa và công lý vẫn tồn tại. Nhưng bây giờ thì sao? Con nhìn mình đi, nếu như không phải là có Thương Mặc, con có thể thoát khỏi những thứ nguy hiểm kia không? Con có thể leo đến vị trí này sao?"
Đúng vậy, nếu như không phải có Thương Mặc, cô thật sự có thể thực hiện giấc mơ của mình sao?
Cho dù đã nghĩ muốn từ chức làm luật sư, trong lòng Triệu Mạt Thương vẫn đối với thân phận của Thương Mặc có chút nghi kị, dù sao Thương Mặc làm rất nhiều chuyện đều là phạm pháp.
Nhưng hôm nay, ba mẹ cô công khai đến bức bách cô trở về, thậm chí nói cho cô biết không có Thương Mặc cô leo không tới vị trí như ngày hôm nay, cô bỗng nhiên ý thức được một số chuyện.
Thương Mặc. . . Thật ra thì cùng những người có địa cao rất giống nhau, rất giống đi.
Ba mẹ cô, vì đạt được mục đích, trên tay oan uổng bao nhiêu mạng người, mà Thương Mặc giết người, cô không biết cụ thể, lại biết đối phương cho tới bây giờ không phải người bình thường.
So với ba mẹ cô, Thương Mặc đáng yêu nhiều hơn a. ^^
Nghĩ tới đây, Triệu Mạt Thương bỗng nhiên cười.
Thương Mặc chưa bao giờ gây nguy hiểm đến tính mạng của người bình thường, mà cô là người bình thường vì chính nghĩa mà phấn đấu, cần gì phải bởi vì Thương Mặc mà từ bỏ công việc Kiểm sát trưởng đi làm luật sư.
Triệu Đình Vĩ và Đan Trác thấy Triệu Mạt Thương bỗng nhiên lộ ra nụ cười ấm áp, hai mắt nhìn nhau một cái, đều có chút không hiểu.
"Em ấy là người yêu của tôi, tôi dựa vào em ấy có vấn đề gì sao?" Triệu Mạt Thương thu hồi nụ cười, mang theo một chút tự hào, "Em ấy giúp đỡ tôi không được sao?"
Gương mặt tuấn tú của Cận Phi Hàn lập tức thay đổi sắc mặt, ban đầu hồng nhuận phơn phớt trở nên tái nhợt.
"Nói hươu nói vượn!" Triệu Đình Vĩ vỗ mạnh xuống bàn, "Người yêu cái gì? Hai nữ nhân nói cái gì người yêu, nói bậy."
Nhìn thẳng ba mình có vẻ như giận dữ, giọng nói của Triệu Mạt Thương như cũ, trong trẻo lạnh lùng, "Chuyện của tôi, các người không cần xen vào."
"Mạt Thương, nhưng cô ta là người của xã hội đen a." Đan Trác ngăn Triệu Đình Vĩ lại muốn tiếp tục nổi giận, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, "Không phải con muốn làm Kiểm sát trưởng vì chính nghĩa sao? Cùng một phần tử xã hội đen cùng một chỗ thật sự tốt sao?"
Khóe môi mỉm cười, Triệu Mạt Thương nhìn thấy ý đồ của mẹ minh muốn gây chia rẽ quan hệ của cô và Thương Mặc, giọng dửng dưng nói, "Uỷ viên Quốc hội có thể trợ giúp tập đoàn trốn thuế lâu dài, tại sao Kiểm sát trưởng lại không thể cùng phần tử xã hội đen yêu đương?"
"Con......." Đan Trác bị nói như vậy cũng có chút đổi sắc mặt, hít một hơi sâu khống chế cảm xúc, lại tiếp tục nói, "Ta và ba ba con đó là liên minh chính trị về buôn bán, hai người vậy coi như cái gì?"
"Người yêu giúp đỡ lẫn nhau." Triệu Mạt Thương không có phân nửa do dự nói tiếp.
"......" Đan Trác nhất thời trầm mặc.
Cận Phi Hàn cầm ra một phần tài liệu, đưa cho Triệu Mạt Thương nói, "Mạt