Âm Cố tỉnh dậy. Bên cạnh không có một bóng người. Trong phòng im ắng. Nàng xuống giường, ngồi trước gương đồng, nhìn sắc mặt lười nhác của bản thân, bắt đầu ngẩn người.
Khi nàng quyết định rời khỏi thành Li Thương, có người đã đặt nàng trước gương đồng, dựa vào người nàng nói: Ngươi như một người lạc đường, không biết mình đang ở đâu. Người luôn bình tĩnh, đương nhiên là người mạnh mẽ. Đi ra ngoài cũng được, nhưng nhớ kỹ ít nhất phải tìm được một người có thể bù đắp chỗ khiếm khuyết trong tâm hồn ngươi rồi hãy trở về. Không được trống rỗng như thế này...
Âm Cố nhìn vào gương, sau đó tự cười. Ta chưa hề cố ý muốn đi tìm cái gì. Nhưng nếu tìm được rồi tuyệt không buông tha.
Mà, cái người đã xông vào lòng nàng đã đi nơi nào?
Âm Cố mặc chỉnh tề xong đẩy cửa đi ra ngoài, nãy giờ vẫn chưa nghe được tiếng Hỉ Mi. Vừa lúc có một nha hoàn đi ngang. Hỏi ra mới biết Hỉ Mi đã đi theo Tử Thương đến Vị Ương Cung, Âm Cố hơi nhíu mi. Một mình ăn cơm xong, nàng ngồi ở trong phòng đọc sách. Nha hoàn bưng trà đi vào, thấy có một mình nàng trong có vẻ hơi cô đơn. Còn bình thường thì ba người không khi nào mà không cãi nhau. Nha hoàn mang trà đến, can đảm hỏi: "Âm Cố cô nương không đến Vị Ương Cung sao?"
Âm Cố lật sách, nhàn nhạt nói: "Không vội."
Nha hoàn cũng không biết ý Âm Cố nói là gì, nhưng biết không tốt hỏi tiếp nên rời khỏi phòng liền sau đó.
Âm Cố đẩy cửa sổ bằng sách. Một nhánh cây chìa vào từ ngoài cửa sổ, đầu nhánh cây có lá sum xuê. Bất tri bất giác mà đã vào hè.
Có làn gió nhẹ thổi vào mặt, Âm Cố buông sách, nâng má nhìn lá cây.
Tuy rằng đêm qua Hỉ Mi không nói gì, nhưng Âm Cố cảm giác được nàng dao động. Hôm nay nàng lại đến Vị Ương Cung, có lẽ là rất mê mang nên mới đến hỏi tỷ tỷ của nàng đi. Huống chi Hỉ Mi không giỏi giấu diếm điều gì ở trong lòng. Dù sao con đường này cũng không hẳn là đúng. Âm Cố cũng rất muốn biết Vị Ương sẽ có thái độ gì. Người được Túc Mệnh lựa chọn hẳn là không đến mức cổ lỗ sĩ đi. Về phần Tử Thương, không còn tóc nữa sẽ sát với da đầu hơn, có lẽ hắn sẽ cảnh giác được.
Nhưng sự thật chứng minh, tuy rằng con người chỉ có một mạng đôi khi sẽ có sự gan dạ vô cùng được sinh ra.
Khi Âm Cố tỉnh lại thì Hỉ Mi đang đi trên đường. Ngay từ đầu, Tử Thương hoàn toàn không nâng nổi tinh thần. Hỉ Mi cho rằng điều đó có liên quan đến mình nên cũng không nói gì thêm. Nhị tiểu thư - Hỉ Mi có thể nhịn không nói chuyện nhưng Tử Thương thì không. Hắn đành phải mở miệng hỏi: "Đêm qua, sao hai người bỏ Tử Thương lại?"
Hỉ Mi bất an vòng vo chiếc cổ, trả lời: "Chúng ta nghĩ ngươi đã trở về rồi."
"Làm gì có, " Tử Thương cả giận. "Chẳng qua ta nhìn trúng hai chậu hoa, muốn mua tặng Âm Cố. Kết quả xoay người lại không thấy tăm hơi hai người đâu. Thật là cô phụ tâm ý của ta."
Hỉ Mi do dự một lát mới hỏi: "Tử Thương, ngươi thật sự thực thích Âm Cố sao?"
Tử Thương làm như có thật gật đầu.
Hỉ Mi thả chậm cước bộ, không hề nhìn Tử Thương, trầm mặc.
Ở trên đường có rất nhiều người. Trong đó có một vài hoặc phụ giúp xe đẩy hoặc bốc vác. Một vài người lại đeo giỏ đi qua đi lại. Đều là cảnh tượng người vội vàng đi làm ăn. Ven đường cũng có một vài cửa tiệm. Hỉ Mi từ từ đi ngang qua tất cả, nhưng không có hứng mua bất cứ thứ gì.
Tử Thương thấy Hỉ Mi như tin là thật, vội nói: "Thì là thích, nhưng Tử Thương cũng hiểu như thế nào là không thích hợp."
Hỉ Mi sau khi nghe xong, hai mắt sáng ngời. Đôi mắt nóng bỏng không hề che dấu khiến Tử Thương cảm thấy áy náy, hắn chỉ phải nói thêm.
"Huống chi Tử Thương còn có không ít các cô nương. Nữ nhân thiên hạ này còn nhiều, đều có chỗ đáng yêu của riêng họ, Tử Thương chỉ hận trái tim này không đủ rộng lớn thôi!"
Hỉ Mi bị chọc cười vì nhìn Tử Thương đấm vào ngực mình, nhưng khi nàng thấy đầu của Tử Thương thì có hơi ưu sầu nói: "Nhưng mà. . ."
Tử Thương sờ đầu mới nhú tóc lên vài phân: "Cái này thì tính là gì, Tử Thương còn từng khiến một vị cô nương ở hoành kinh bôn ba trăm dặm chỉ vì để nhìn nhau một lần, chân nàng còn muốn lìa ra đấy."
"Sao thế được?" Hỉ Mi vội truy vấn.
Tử Thương nghẹn họng. Chẳng lẽ phải xạo tiếp sao? Hắn chỉ đành pha trò nói: "Chuyện cũ không nên đề cập, miễn cho lại thương tâm."
Quả nhiên Hỉ Mi không hỏi nữa, mà chỉ cười đồng cảm.
Tử Thương lấy hai tay gối đầu, cũng không trông nom áo cà sa trên người phải mặc một cách trang nghiêm, ngay cả phật châu cũng lăn lên bắp tay. Hắn chép miệng nhìn phản ứng của Hỉ Mi. Xem ra Âm Cố đã mở mang đầu óc nàng được rồi. Tử Thương thở dài nói: "Vẫn là nàng lợi hại." Quả nhiên quyết đoán, vượt được được rào cản của tự nhiên. Không biết nên so sánh hai người họ như thế nào. Nhị tiểu thư khờ dại vậy, sao có thể ứng đối tâm tư Âm Cố thâm trầm? Nhìn kiểu gì cũng thấy nhị tiểu thư bại lui. Trầm tư đến điều đó, ánh mắt Tử Thương nhìn Hỉ Mi có hơi thương cảm.
Hỉ Mi thấy thế sờ mặt mình, nghi vấn hỏi: "Sao nhìn ta như vậy?"
Tử Thương nhẫn nhịn. Vì các cô nương trong thiên hạ mà suy tính, nửa úp nửa mở: "Âm Cố là một người rất thông minh."
"Ta biết chứ, " Hỉ Mi nói. "Nàng từng giúp ta không ít."
"Nếu ai dùng một chút kỹ xảo ở trước mặt nàng, phỏng chừng giấu không được đâu." Tử Thương lại thở dài.
Nếu không nhắc tới thì thôi, Hỉ Mi giờ khắc này vừa nghe Tử Thương nói xong thì dừng lại cước bộ ngay sau đó.
Lúc này, hai người đã đi đến khu thanh lâu. Hỉ Mi cắn răng nhìn mặt Tử Thương có vẻ quái dị, còn thật sự suy nghĩ. Tử Thương cũng không thèm nhắc lại, bắt đầu bóng gió gì đó. Đến vòng thứ năm, rốt cục Hỉ Mi giật mình, có chút kinh nghi mà hỏi: "Ý của ngươi. . . Đầu ngươi, là Âm Cố cạo đi?"
Tử Thương vội vàng xua tay: "Tử Thương chưa có nói gì hết."
Hỉ Mi cúi đầu đi lên vài bước, đột nhiên quay lại nói: "Vậy chuyện xuống tóc là không phải ngươi muốn thế?"
"Lạ lùng nhỉ? " Khóe miệng Tử Thương co rúm, "Tử Thương cũng không thích phá hỏng hình tượng của mình."
Hỉ Mi hơi lộ ra khó hiểu vẻ, lại quay lại thân đi đi tới. Đi hơn mười bước, lại xoay người lại, thất thanh nói: "Không phải ngươi bị nàng nhìn thấu chúng ta muốn đi thử nàng đi?"
Tử Thương tỏ vẻ tiếc nuối nhún vai.
"Xong rồi, xong rồi." Hỉ Mi gấp đến độ xoay vòng vòng, sắc mặt cũng hơi trắng, "Khẳng định nàng không thích ta làm như vậy."
"Không thích cũng làm rồi. Huống chi tóc ta cũng không còn," Tử Thương cười hì hì nói. "Mà người cũng không tính là không bị trừng phạt. Gần đây trong lòng cũng không dễ chịu lắm phải không?"
Hỉ Mi ngạc nhiên nhìn Tử Thương, cẩn thận ngẫm lại toàn bộ thì nhất thanh nhị sở. Nhưng ngay cả Tử Thương cũng nói thế, vậy chẳng phải ngay từ đầu Âm Cố đã biết mình giận dỗi?
Bởi vì không muốn thấy bọn họ ở cùng nhau, lại tìm không ra nguyên do, cho nên mấy ngày nay luôn muốn cãi nhau với Tử Thương. Mà người kia luôn mắt lạnh ở một bên nhìn. Cuối cùng mới về phe mình.
Hỉ Mi vẫn không nhúc nhích đứng đó, trong lòng bắt đầu bực tức.
Tử Thương quan sát Hỉ Mi nửa ngày, thấy sắc mặt nàng thay đổi bất ngờ, cuối cùng đen tối như trời muốn mưa ngay, đành phải khuyên nhủ: "Nàng thật tâm thích người nên mới có thể dụng tâm như thế."
Hỉ Mi hung tợn liếc Tử Thương, xoay người đi nhanh đến Vị Ương Cung: "Không để ý tới ngươi, ngươi với nàng cùng một thuyền."
Tử Thương hơi