Bởi vì Vị Ương nói một câu: "Được rồi, cứ để nàng chờ. Muội cứ ở đây vài ngày," mà Hỉ Mi ở Vị Ương Cung chơi bốn ngày mới về.
Mấy tỷ muội ở Vị Ương Cung có người vẫn chưa thấy qua Hỉ Mi, bọn họ đều xuất ra hết bản lĩnh kỹ năng của mình. Nếu không tặng vật này nọ thì cũng lôi kéo đi du ngoạn du ẩm. Hỉ Mi chưa bao giờ ở chung với nhiều tỷ muội như vậy, ban đầu cũng còn ngại thân phận các nàng là người thanh lâu nên có vài lời không nói ra được. Nhưng sau khi ở chung được một ngày thì quên luôn tất cả mà vui đùa.
Vị Ương cũng không ngăn cản, nàng rất ít khi xuất hiện, hơn phân nửa đều do Tử Thương và Tử Vũ đón khách. Khi phố lên đèn, các cô nương cũng rất tự giác đưa Hỉ Mi đến hậu viện, tự trở về phòng. Đó là nơi khách nhân không được tiếp xúc. Hỉ Mi là một tờ giấy trắng, không ai muốn nàng bị lây dính mùi son phấn từ tiền đường.
Sau ngày rằm, Vị Ương Cung đóng cửa.
Hỉ Mi không có tâm tư thâm trầm, qua được hai ngày thì đã bị vài người nhìn thấu có tâm sự. Họ cũng hỏi thăm nửa ngày, mới biết được một chút. Cả đám tụ lại, sai phòng bếp làm điểm tâm, thỉnh Hỉ Mi đến đến cái hồ ngoài đại đường ngồi. Khi Hỉ Mi đến, có vài người đi theo bên cạnh, líu ra líu ríu.
Khi đang ăn được một nửa, không biết sao đề tài lại chuyển đến thuật ngự phu. Hỉ Mi cũng không biết làm sao, vừa ăn điểm tâm vừa nghe ngóng. Nghe một hồi, bọn họ có xu hướng chuyển sang chuyện phòng the, Hỉ Mi hơi nhăn nhó. Mà họ cũng là những người có nhãn lực, vội chuyển sang đề tài khác.
"Ta thấy mấy cái chuyện phu thê này, nữ nhân hiền lương thục đức cỡ nào cũng không buộc được tâm nam nhân." Một nữ tử cao lớn ngồi quỳ trên gối ngồi gấm, đè giọng trầm xuống cho giống ngữ khí nam nhân, "Phu nhân nhà ta chỉ biết nói mấy lời xúi quẩy, đâu ai biết nỗi khổ của ta. Nhưng mà người ngoài ai cũng nói nàng hiền lành, đổ lỗi cho ta không chịu ở nhà."
Mọi người bị dáng vẻ giả bộ của nàng đó chọc cười. Một người khác cười thở dài: "Cũng không phải lỗi của chúng ta. Chúng ta chẳng hề quản hắn làm được gì, nhưng đã bước vào đây thì phải làm cho hắn sung sướng là chuyện đương nhiên."
Có người ngầm hiểu nói tiếp: "Nhưng nếu là ta, ta sẽ không để cho hắn phàn nàn như vậy. Trước, phải hiểu rõ bản tính của hắn. Thời điểm thích hợp thì thả dây, cho hắn biết ngươi tốt như thế nào. Sau đó thì buộc chặt dây lại, đừng để hắn giao trái tim ra ngoài chơi đùa với người khác. Còn nữa, chính là phải luôn luôn nhớ rõ chăm sóc cho bản thân, đừng có gả cho người ta rồi thì đi làm ba cái thiếu phụ luống tuổi. Đến lúc đó phu quân không thèm nhìn thì có khóc cũng không kịp."
"Nhưng chúng ta thiên sinh lệ chất thế này, muốn làm thiếu phụ luống tuổi cũng không được nha." Có người giả vờ buồn rầu nói. Nàng bị tỷ muội bên cạnh đập loạn một phen rồi mới nói thêm: "Có đôi khi thích một người cũng chính là không thể tự giúp mình. Cảm tình có. Nhưng tính tình lại không giống nên hay khắc khẩu. Mà loại chuyện này không phải do một người định đoạt. Nếu có buồn ở trong lòng thì chỉ sẽ làm mình khó chịu, cho nên, quan trọng nhất là nói chuyện với nhau." Ngược lại nàng này đắc ý cười nói, "Như ta này, rất có kỹ xảo nói chuyện đấy."
Lập tức có người đẩy nàng đó một phen, cười nói: "Thôi đi, ở trên giường thì kỹ xảo nói chuyện để làm gì."
Mọi người cười rộ.
"Đang nói gì đấy?" Tương Kỳ mặc sa y mỏng, phe phẩy quạt tròn, cười cười đến hỏi.
Từ đầu đến giờ Hỉ Mi nghe mà hơi ngẩn người. Tuy rằng vừa rồi nàng đó nói nghe ngả ngớn, nhưng không phải không có lý. Mình hiện tại ở chỗ này nghi ngờ Âm Cố, lại còn chưa gặp mặt hỏi nàng mà đã tự phán đó là lỗi của đối phương. Ngày ấy quyết định không về nhà, sau một hồi suy nghĩ, Hỉ Mi đã nhờ người của tỷ tỷ hồi phủ báo một tiếng. Theo lời Tử Thương nói, đó cũng là một cách thử để nhìn xem Âm Cố có phản ứng gì. Mà khi người hầu trở về báo lại thì Hỉ Mi hơi khó chịu. Vì Âm Cố không nói chữ nào, chỉ là gật đầu tỏ vẻ đã biết mà thôi. Cũng không hề có thêm điều gì khác.
Và như thế, Hỉ Mi giận thật.
Hai ngày trôi qua, bên kia vẫn không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ Âm Cố không nhớ nàng sao? Hỉ Mi cắn răng ngồi ở kia suy nghĩ. Còn các cô nương ở xung quanh cười đến không biết ưu sầu là gì. Ngược lại với Hỉ Mi không biết khó chịu điều chi.
"Hỉ Mi." Tương Kỳ thấy Hỉ Mi ngẩn người, nên vỗ Hỉ Mi.
Hỉ Mi vừa nhấc đầu, tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra. Gần đây khí trời oi bức, y phục của mọi người bắt đầu mỏng manh. Nhưng đây là lần đầu tiên Hỉ Mi nhìn thấy Tương Kỳ mặc sa y nửa thấy nửa không như thế này. Nó lộ ra khuôn ngực đẹp, và nhìn thấu vòng eo mảnh dẻ gần như có thế nắm chặt bằng tay. Tay áo cao cao vén lên, tay như búp sen lộ ra. Cổ tay đeo vòng ngọc màu xanh. Vòng ngọc tôn vinh làn da đẹp rạng ngời của người đeo.
Hỉ Mi còn tưởng rằng Tương Kỳ là nữ nhân thuộc kiểu ôn nhu nội liễm, sẽ luôn ăn mặc đoan trang, chứ không phải mỏng manh thế này. Mà kỳ diệu là Tương Kỳ trông không có vẻ phong trần, vẫn tao nhã như cũ, nói cười động lòng người.
Hỉ Mi mở mắt nhìn mà tâm tư lại bay xa. Bởi vì nàng chợt phát hiện, Âm Cố đã nhiều lần lột sạch nàng, mà nàng lại chưa từng nhìn thấy Âm Cố bất xiêm y. Thậm chí lộ một nửa cũng không có!
Thật không công bằng, Hỉ Mi nghĩ.
Tương Kỳ đến gần thì có người nhường chỗ. Nàng ngồi bên cạnh Hỉ Mi, thú vị nhìn phản ứng nhị tiểu thư của nàng. Ban đầu Hỉ Mi như ngây người vì bộ xiêm y. Sau đó chẳng biết tại sao lại nóng giận mà mân mê đôi môi đỏ mọng của mình. Thực sự là khiến cho người ta có xúc động muốn âu yếm.
"Tương Kỳ, tỷ cười gì chứ." Người ngồi bên cạnh Tương Kỳ khẽ chạm vai nàng, che miệng cười nói. "Hình như ta chưa từng thấy Tương Kỳ tỷ mặc mỏng như vậy nha. Sau này nếu trời nóng hơn không biết tỷ có cởi sạch ra luôn không đây."
Tương kỳ dùng quạt tròn vỗ nhẹ vị muội muội này: "Để xem, đến lúc đó ai cởi sạch thì biết."
"Tương Kỳ tỷ tỷ, ngày nào người ta cũng cởi sạch. Bất quá là cởi ở trên giường thôi."
"Miệng lưỡi bén nhọn, xem ta thu thập ngươi như thế nào!"
Và hai cô nương vừa cười nói vừa đuổi rượt đánh nhau, từ bàn này chạy qua bàn khác, từ bên bờ hồ rồi nhảy xuống hồ. Hồ sen đang nở rộ rất đẹp; ánh mặt trời chiếu xuống xuyên qua ngói lưu ly; lại có làn khói nhẹ và thơm bay ra từ lư hương đồng hình chim hạc, nhìn như dao trì tiên cảnh. Nhất thời mọi người đều ở trên bờ cảm thán xem họ náo nhiệt. Tương Kỳ thì nhân cơ hội đó mà kéo Hỉ Mi đi.
Hai người đến hoa viên ở hậu viện, là nơi Tương Kỳ thích ngồi nhất. Hoa cỏ ở đây đều do nàng tự chăm sóc. Tương Kỳ lấy