Sáng sớm ngày thứ hai, Hỉ Mi đã bị Âm Cố vực dậy từ trên giường.
"Đi làm gì?" Hỉ Mi mơ hồ. Tối qua Âm Cố còn dính nàng mà, môi của nàng đến bây giờ vẫn còn sưng đỏ. Dáng vẻ thế này đương nhiên nàng cũng ngượng đi ra ngoài, nhưng mà không chịu nổi Âm Cố ân cần hầu hạ.
"Dạo biển." Âm Cố thay xiêm y cho Hỉ Mi, xoay Hỉ Mi lại vỗ về đôi môi đỏ mọng, "Còn đau à? Bôi tí thuốc nhé?"
Hỉ Mi liếc Âm Cố, một kiểu tức giận đáng yêu. Hỉ Mi ngẩng đầu nhìn một chút, lại không thấy Cố Phi, thật có chút ngoài ý muốn: "A, cận thân cô đâu rồi?"
"Ở bên ngoài." Âm Cố lại kéo Hỉ Mi đi chải đầu, xong lấy duy mạo ra, "Bờ biển gió lớn, lát nữa sợ lại có nắng, che lại sẽ tốt hơn."
Hỉ Mi cười nói: "Âm Cố, cô giống mẹ luôn rồi."
Âm Cố có chút bất đắc dĩ, hai người nhìn nhau trong gương đồng cười. Hai người ra cửa.
Cố Phi ở bên ngoài chờ. Dưới lầu đã có hai con ngựa. Khi còn ở Thanh thành, lúc Âm Cố nhàm chán cũng đã dạy cho Hỉ Mi kỵ mã.
Dùng xong điểm tâm, Âm Cố và Hỉ Mi cùng nhau xuống lầu, Cố Phi nhắm mắt đi theo. Âm Cố quay đầu lại nhìn hắn: "Hôm nay ngươi có thể đi làm chút chuyện của mình, không cần ở bên cạnh ta."
Cố Phi cười thảm trong lòng, chuyện của hắn cho tới nay đều là chuyện của nàng. Đương nhiên Cố Phi sẽ không biểu lộ ra. Hắn cúi mắt khom người, thối lui qua một bên.
Khi hai người đạp mã rời đi, Cố Phi nhìn đến. Hai người ôm nay đều mặc bạch y, tóc không buộc, có vẻ phá lệ thoải mái. Việt Hỉ Mi còn đội duy mạo, cả người và mã cùng màu, giống linh vật xuất trần hậu thế. Vừa cười vừa nói, làm sao có thể tìm ra được điểm yếu? Nhưng, nàng vẫn có điểm yếu. Hơn nữa còn chạm đến linh hồn, đến lúc đó là tuyệt vọng không ai có hể cứu vãn.
Ngoài thành Ly Thương có một quan đạo đang tu sửa, là hướng duy nhất đến bến tàu. Dọc theo đường đi, cảnh Hỉ Mi nhìn đến đều là ngư dân mang cá vào thành. Cảnh tượng này nàng đã thấy vào ngày đầu tiên nàng đến đây, nhưng lúc ấy bởi vì căng thẳng cho nên không chú ý. Người sống ở biển có màu da hơi đen và thô ráp, rất dễ phân biệt. Có một ít phụ nhân còn dám xắn quần xắn áo, cái này làm Hỉ Mi chậc lưỡi không thôi.
Dung mạo hai người không kém, lại cưỡi bạch mã anh tuấn, tự nhiên theo đường đi cũng khiến cho chấn động không nhỏ. Có lẽ do ánh mắt Âm Cố lạnh lùng, nên nơi nào hai người đi qua đều được người ta nhường đường.
Khi đến bến tàu, một nơi đầy bận rộn. Có mấy chiếc thuyền hàng đang dỡ hàng, nơi nơi đều là thét to tục tằng liên tiếp, hoặc là người kéo thuyền hoặc là khuân vác. Nơi này mỗi ngày đều có thuyền cập bờ, đến lúc các nàng rời Ly Thương thì cũng sẽ dùng thuyền mà đi.
Đương nhiên đây không phải thứ Âm Cố muốn dẫn Hỉ Mi xem, cho nên đi ngang qua luôn bến tàu các nàng tiếp tục giục mã chầm chậm dọc theo bờ biển. Lại đi ngang qua vài làng chài, nhìn đến thuyền đánh cá chuẩn bị rời bến đi đánh cá, còn có một số đứa trẻ mông trần chơi đùa trên cát, Hỉ Mi nhìn xem mà cười ha ha.
"Ta biết bờ biển rất thú vị mà." Bờ biển có chút gió, thổi tóc Hỉ Mi bay loạn, bất quá nó lại tôn lên sinh lực cho nàng. Bộ dáng kéo dây cương không giống như thảm trạng khi nàng học kỵ mã. "Biển là của thiên nhiên, ở càng gần con người sẽ trở nên tự nhiên hơn. Tiểu hài tử đã tự do thoải mái như vậy cũng là thiên tính khó sửa đổi. Nhưng so với nơi khác, khoái hoạt hơn rất nhiều."
Âm Cố xoay người xuống ngựa, nhặt một vỏ sò trắng trong cát. Vỏ sò sáng như trân châu, không có dấu vết mài mòn do sỏi cát. Mặt trên còn có vài vết lằn, giống sóng biển đang nhẹ nhàng phập phồng.
"Đây là cái gì? Thật xinh đẹp!" Hỉ Mi ở trên ngựa lấy vỏ sò đi, đưa lên ánh mặt trời, lại cảm thấy dường như đã nếm qua ở trên bàn Cố gia.
"Ở đây có rất nhiều vỏ sò, nếu nàng thích, trong nhà còn có cái lớn hơn làm đồ chơi cũng không tồi." Âm Cố không cưỡi ngựa nữa, nắm dây cương kéo nó đi trên cát. Đã lâu nàng không đến đây, chợt thấy nó thân thiết, cởi giày để lên lưng ngựa.
Lúc này không có nắng, hạt cát hơi lạnh, giẫm lên bị lấp, mà vừa nhấc chân, cát sẽ chảy đều xuống.
Hỉ Mi thấy Âm Cố tiêu sái như thế ban đầu cũng hoảng sợ. Nàng nhìn xung quanh, thấy không có chú ý hai nàng, khẽ cắn môi bắt chước Âm Cố đi chân trần trên cát. Nàng chưa bao giờ giẫm lên cát mềm như vậy, ngay từ đầu có chút khó chịu, từ từ mới được thả lỏng.
"Thật thú vị." Hỉ Mi cố sức dắt ngựa, đi theo Âm Cố, giẫm theo dấu chân của Âm Cố, vui kinh khủng.
Âm Cố chuyển hướng, từng bước đi ra biển.
Cát càng ngày càng ướt, Hỉ Mi nhìn dấu chân lõm sâu phía sau, cảm thấy lành lạnh.
Nước biển nhẹ nhàng vỗ về chân nàng. Cát biển vùi lấp chân nàng. Ngẩng đầu nhìn biển mênh mông vô bờ, Hỉ Mi hoa mắt. Dây cương cũng đã buông ra, nàng khoa tay kích động kêu một tiếng: "Âm Cố. . ."
Tay Hỉ Mi lập tức được người bắt lấy, Âm Cố đã đứng ở bên cạnh: "Như thế nào, sợ?"
Hỉ Mi không nói hai lời ôm thắt lưng Âm Cố. Gió biển ẩm ẩm thổi đến, lại có một chút vị mặn. Tiếng sóng nhỏ vụn, xa xa cuộn sóng như sợi dây, từng luồng từng luồng trải đến. Trời nhiều mây, thái dương ở sau đám mây lóe ra vài kim quang. Thiên và thủy đụng vào nhau, tuy rằng nhan sắc bất đồng nhưng đều rộng lớn khôn cùng.
Thật đẹp...
Hỉ Mi kinh ngạc, chưa từng nhìn qua cảnh sắc như vậy. Ngay cả đêm đó ngồi trên gác chuông cùng Âm Cố cũng không rộng lớn bằng nơi này. Bên cạnh truyền đến một vài tiếng hi hi ha ha của hài tử. Có mấy đứa nhỏ nhào vào trong nước, ngụp đầu xuống, rồi lại ngoi lên lau bọt nước trên mặt vui cười.
Hình ảnh này, cũng là cực xinh đẹp.
Có vẻ đẹp của tự nhiên, có vẻ đẹp nhân sinh, quả nhiên, nụ cười hồn nhiên của trẻ nhỏ là thứ tốt đẹp nhất thế gian! Đáng tiếc. . .
Âm Cố cuối mắt nhìn Hỉ Mi biến hóa trên mặt, sao nàng không biết Hỉ Mi suy nghĩ gì. Nhưng nàng cũng không biết an ủi cái gì. Đứa nhỏ là tử huyệt của Hỉ Mi. Hai người bọn họ cùng một chỗ, đương nhiên sẽ không thể sinh được. Biểu thị nàng cũng ít đề cập đến tử huyệt đó. Mà cũng bởi vì như vậy mà đứa nhỏ kia mới trở thành nỗi đau Hỉ Mi vĩnh viễn không thể bù đắp. Nếu Âm Cố không có thích Hỉ Mi, Âm Cố sẽ thay nàng tìm một phu gia tốt. Sau đó Hỉ Mi có thể sẽ sinh tiếp. Có lẽ còn có thể sinh thêm nữa. Đến lúc đó, nỗi đau kia tất nhiên sẽ được bù đắp, đến một ngày nào đó sẽ hoàn toàn quên đi. Đây là kết cục tốt nhất. Nhưng Âm Cố đã không quyết định như thế. Hỉ Mi là của nàng, cả thể xác lẫn tâm hồn. Trong lòng Âm Cố luôn luôn nhận định như vậy, trở thành chấp nhất của nàng. Nhìn Hỉ Mi nhíu mi lại, dường như nỗi buồn đó không thể tiêu tan, Âm Cố lại chấp nhất.
Âm Cố nhớ rõ khi ở Tú Giang, Hỉ Mi nói nàng biết bơi, nhưng vào thanh trì Cố trang tắm lại thốt ra sẽ không. Âm Cố không có vạch trần nàng. Thậm chí cũng không muốn hỏi. Bởi vì ngày đó ở Tú Giang, các nàng liên thủ cứu một thai phụ, trợ thai phụ đó sinh ra an toàn. Ngày ấy Hỉ Mi đã khóc như thế nào nàng mãi không quên, sao có thể lại nhắc tới.
Nghĩ đến sau khi khỏi bệnh nặng, Hỉ Mi cũng dần cố quên được chuyện đau thương của mình. Mà bây giờ nhìn nàng hâm mộ nhìn mấy đứa trẻ dưới biển, thế mới biết cả đời này có lẽ sẽ không có khả năng. Không thể nói, cũng không muốn nói. Âm Cố buồn bực, cảm thấy người gầy yếu nhỏ xinh mình yêu thương trong lòng đứng trong biển sẽ biến mất trong biển ngay tức khắc, nàng mạnh mẽ ôm lấy Hỉ Mi. Trong lòng kiên nghị.
"Ta sẽ không để nàng rời khỏi ta!"
Hỉ Mi ngẩng đầu, thấy Âm Cố đang mắt híp lại nhìn biển phương xa, nàng hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Âm Cố vỗ vai Hỉ Mi, hai người nắm tay dọc theo bờ biển đi tiếp.
Thanh âm hài đồng ở phía sau càng ngày càng xa, dần dần, nới các nàng đi tới càng thêm im lặng. Trên bãi cát có mấy thuyển bị đắm, cản bớt gió biển. Thái dương trên bầu trời cũng đã thoát khỏi những tầng mây, biển càng chói